Bạn đang nghe blog radio Khi tình yêu chỉ đến từ một phía, gửi em cô gái tháng 3
blogradio.vn - Khi tình yêu chỉ đến từ một phía… Tình yêu không sôi nổi mà trầm lặng, dồi dào như nhựa sống của cây xanh. Tình yêu như mưa mùa xuân đều dặn tưới vào cuộc sống mỗi ngày những niềm vui nho nhỏ. Ta có thể bất giác cười vì một tin nhắn đến muộn.
Khi tình yêu đến từ một phía, người đó cũng vô tình để mặc những hy vọng nhỏ bé trong ta chống chọi với muôn vàn cảm xúc hụt hẫng, để mặc những quan tâm âm thầm của ta hòa lẫn vào những giao tiếp thông thường.
Khi tình yêu đến từ một phía là lúc ta nhận ra hóa ra mình cũng yếu đuối đến vậy, hóa ra có nhiều lúc ta không thể điều khiển được cảm xúc của mình, hóa ra con tim nhỏ bé của ta lại có thể đau đến như thế. Khi tình yêu đến từ một phía là lúc ta nhận ra người đó từ bao giờ đã bước vào cuộc sống của ta rồi!
Và khi ta yêu đơn phương ai đó, tháng ba sẽ là lúc đất trời đồng điệu với tâm hồn ta, em có thấy không?
- Tháng 3, mùa yêu cũ ùa về
Sáng chủ nhật một mình đi dạo quanh Hà Nội, lượn lờ qua các con phố cũ với những đám mây trôi lơ lửng. Những tia nắng muộn vội vàng vạch mây trắng vươn mình đón một ngày mới. Nắng dần dà len qua các tầng mây làm biếng thức dậy, làm thời gian chậm hơn khiến nhịp Hà Nội cũng chậm hơn trên những con đường.
Những ngày Hà Nội trong veo, những ngày còn sót lại một chút se se lạnh của mùa đông dư vị. Người ta chở hoa trên phố, chở mùa yêu, mùa cũ trên từng ngách nhỏ. Những nhành hoa đủ màu sắc dong giải trên khắp phố phường thủ đô, len qua từng con phố, len qua những sắc màu thân thuộc, len qua mùa cũ… len qua những giọt hồng chảy thẳng vào trái tim…
Tháng 3 trong veo. Hà Nội cuộn mình giữa những ngày mưa phùn ướt nhẹp. Khoác áo xuống phố, chỉnh lại chiếc khăn choàng kẻ ô từng có người đan tay cho đeo và giữ. Giờ thì đúng là giữ nỗi nhớ bên mình và bước đi, lòng ướt mềm những xúc cảm. Rồi lại bước thật chậm qua những con đường, những quán cóc cho đến đêm. Cho đến khi dòng người trên phố thưa dần, chỉ còn một mình mình trên phố, nghe gió hát khe khẽ, ngậm ngùi mang lá rời xa cây, không thương tiếc. Hà Nội bị nuốt chửng bời đêm.
Tháng 3 mùa yêu cũ, những giai điệu lặp lại da diết với đêm, với phố, với những cơn mưa ngâu muộn màng. Những cơn gió trốn mùa đi lạc chỉ để lại ánh mắt thoáng qua, những cái nhìn chăm chú. Có lẽ gió nhìn người thương, nhìn người anh yêu trong hương thơm phố nồng nàn mà xa tít tắp. Gió quyến luyến những bàn tay lạnh, những trái tim cô đơn giữa mùa cũ trở về. Hà Nội về đêm…
Tháng 3 đợi mùa, gió cuộn trong lòng những mảnh tình, mảnh nhạc của mùa yêu cũ. Những yêu thương lướt nhẹ qua ngón tay, lướt nhẹ qua gò má, lướt nhẹ qua những nhớ thương, lướt nhẹ qua những giọt nước mắt không biết từ đâu lăn dài. Những ngón tay vô thức tìm nhau trong bóng tối, tìm những môi hôn nhẹ, những làn hơi ấm, những cái ôm sưởi nhẹ giữa đêm. Những giây phút đó, những giây phút mùa cũ trở về, thấy cô đơn lăn dài trên khóe mắt… đến tận bây giờ.
Tháng 3 chậm lại, trà đá ven hồ mở cửa lưa thưa vài khách đêm khuya. Có lẽ người ta trốn đêm, trốn đi tìm những giấc ngủ yên bình sau một ngày dài mệt mỏi. Chị hàng nước tán phét vài ba câu. Về chiếc ghế đá kia mới thay, về hàng hoa kia vừa héo, về những mảnh tình cũ vắt ngang…
Tháng 3 Hà Nội, tháng 3 lăn bánh giữa đời người, đời thường. Đêm nay, Hà Nội ngoài kia vẫn mưa phùn, những hàng cây già ủ rũ một màu trong đêm, ướt đẫm. Giờ đây, chẳng thiếu gì những cơn gió lạnh khẽ gõ gửa rồi thoáng đi chưa để người ta kịp mời, kịp chào. Tháng 3 - mùa yêu cũ, mùa mang đến cho ta những nỗi buồn vô cớ, những cái tiết nuối hụt hời.
© Lệ Đào – blogradio.vn