Lặng Chương 1 2 3


7h sáng...

Chạy vội vào trường nó thở hổn hển :"Kịp rồi...kịp rồi!" nói xong cô ôm cuốn nhất kí đi vào trường. Ngôi trường cấp 3 - ngôi trường thứ 3 của nó đẹp và khang trang lắm. Hôm nay ngôi trường lại càng đẹp hơn vì là ngày khai giảng mà!

1 tuần trước...

- Này, này! Lớp mình sắp có bạn mới đấy. - My(học sinh lớp 11D1)

-Ai? Trai hay gái? - Cả lớp

- Hình như là con gái. Tao vừa nghe thấy cô Vân (cô giáo chủ nhiệm lớp 11D1) nói với Mai (lớp trưởng lớp 11D1). Thôi về chỗ đi Mai kìa. -My

- Cả lớp, mình có một thông báo. Lớp chúng ta sắp có một bạn nữ mới chuyển đến vào ngày kia. Cô Vân yêu cầu lớp mình làm một party chào mừng nên theo các cậu nên làm như thế nào? - Mai

- Cứ làm như mọi lần thôi! - Một bạn trong số cả lớp

- Sao năm nay nhiều đứa chuyển thế nhờ. Mới đầu năm thôi mà đã có 3 đứa chuyển vào lớp mình rồi. Cứ làm tiệc như mọi năm thôi! - My

- OK, cả lớp đồng ý làm tiệc như cũ nhé! Đây là tiệc chào mừng cả 3 bạn chuyển vào lớp thời gian cũng hơi gấp nên cô Vân cho nghỉ tiết này để chuẩn bị. Mọi người cô lên nhé! - Mai

Hai hôm sau. Đi cùng cô giáo vào lớp nó cảm thấy hồi hộp. Tim nó đập thình thịch. Trong đầu thì đang nghĩ xem sẽ nói những gì.

- Cả lớp, đứng! - Mai

- Các em hôm nay chúng ta có một bạn mới. Em vào đi! - Cô Vân

- Chào các bạn, mình tên là Hoàng Bảo Nhi. Rất vui được làm quen với các bạn! - Nó nở nụ cười

- Cả lớp đã chuẩn bị một party để chào đón em và các bạn cùng lớp en hãy tham gia cùng các bạn nhé! Được rồi coi như tiết này là tiết sinh hoạt, lớp trưởng em lên điều hành lớp nhé! - Cô Vân

- Yeah.....! -Cả lớp

Cô giáo đi ra khỏi lớp Mai chỉ cho nó chỗ ngồi , giới thiệu nó với các bạn trong lớp. Đó chắc hẳn là ngày vui nhất trong số những ngày nó từng trải qua.

...Hiện tại...

Khi đi vào trường nó ngó ngó nghiêng nghiêng, nhìn qua nhìn lại đều thấy mọi người nhìn về phía mình. Nó cảm thấy lạ. Bỗng có một người vỗ vai:

- Này Nhi! Áo dài đâu? - Mai

- Ơ! Tớ mặc... - Nó

Nó vừa nói vừ nhìn xuống rồi kêu lên:

- Chết cha!!! Mẹ ơi, mẹ ơi... - Nó chạy ra phía cổng trường

Rồi "Bụp..." nó đâm sầm vào anh, ngã "Bịch" xuống. Anh đỡ nó đứng lên, rồi:

- Xin lỗi...xin lỗi...xin lỗi... - Nó nói như một cái máy, đầu thì cúi xuống

- Không sao đâu! Bạn có làm sao không? - Anh cười

- Không sao đâu! Cảm ơn nhé. - Nói xong nó chạy ra cổng trường

- Ơ, này bạn ơi! - Anh

- Gì nữa thế? - Nó

- Mẹ bạn bảo mình đưa bạn cái này. - Vừa nói anh vừa giơ cái túi đựng một bộ áo dài ở bên trong

- Cảm...cảm ơn nhé! - Nó

Giật chiếc túi, mặt nó đỏ ửng lên. Nó chạy ngay vào phòng vệ sinh thay quần áo. "Đúng là một ngày xui xẻo" nó nghĩ

Mặc vội chiếc áo dài, nó bước ra ngoài, cố tỏ ra bình thản. Bỗng có một bàn tay đặt lên vái, kéo nó lại

- Hoàng Bảo Nhi, cái tên hay đấy nhưng hình như... - Hắn nhìn vào bẳng tên đang gắn trên ngực nó rồi nói

- Anh làm cái gì vậy? - Nó hất tay hắn ra, nhìn chằm chằm vào mặt hắn

- Cô có muốn tôi kéo lên giúp cô không? - Hắn ghé vào tai nó nói nhỏ

- Gì chứ! - Nó đưa tay ra đằng sau sờ lưng mình - Ôi mẹ ơi! - Nó thốt lên rồi vội vàng với lấy cái khóa áo kéo lên nhưng nó không thể kéo được

Hắn đưa tay ra nắm chặt vai nó, cầm chiếc khóa áo kéo nhẹ lên.

- Làm cái gì cũng phải bình tĩnh chứ. Vội vàng không giải quyết được gì cả. Yên tâm! Từ lẫy giờ chỉ có tôi nhìn thấy nó thôi... - Hắn

Kéo khóa xong hắn bỏ tay ra khỏi vai nó. Nó quay lại, nói vào mặt hắn một câu "Biến thái" rồi chạy thật nhanh, xa cái nới hắn đang đứng.[next]
Chương 2: Tên Biến Thái
Nó thở hồng hộc, trán có mấy giọt mồ hôi. Mặt nó đỏ ửng lên sợ hãi. Bỗng nó lục cái cặp của nó như đang tìm thứ gì rất quan trọng.- Cậu làm gì vậy? - Mai

- À tớ... Cậu có thấy cuốn sổ màu hồng có điền chữ Hoàng Bảo Nhi không? - Nó

- Không. Nhưng mà nó là sổ gì vậy? - Mai

- Sổ nhật kí của tớ. Chết rồi nếu ai mà đọc được thì... - Nó

- Thôi bình tĩnh đi! Còn 30 phút nữa mới tập chung tớ sẽ đi tìm cùng cậu. - Mai

- Ừm, cảm ơn nhé! - Nó

Nó đi tìm khăp trường mà không thấy cuốn sổ đó đâu. Nó tuyệt vọng.

Trong lúc đó ở cái nơi mà hắn gặp nó...

- Ê! Mày vừa đi đâu đấy tao đi tìm mãi. - Anh

- Tao đi đâu là việc của tao chả nhẽ lại phải báo cho mày biết. - Hắn

- Ừ, nhưng mà nếu có đi đâu thì nói với tao biết một tiếng nhỡ bệnh mày tái phát thì ai giúp. - Anh

- Tao có thể tự lo được. Cái gì đấy? - Hắn

- À, là cuốn sổ của cô bé lúc nãy đụng vào tao làm rơi. - Anh

- Hoàng Bảo Nhi? Đưa nó cho tao! - Hắn

- Việc gì tao phải đua mày chứ! Nếu muốn thì tự đi mà lấy. - Anh thách hắn

- Tao bảo là "Đưa nó đây"! - Hắn nổi nóng

- Được rồi, được rồi. Đây! - Anh

Hắn cầm cuốn sổ đi xuống sân trường mà không để ý tới lời anh nói sau đó. Anh và hắn là bán thân từ hồi còn đóng tã. Mọi điều của hắn là anh nắm rõ như lòng bàn tay. Anh thì hiền lành, thân thiện còn hắn thì ngược lại Lạnh lùng, khó gần thế nên là chỉ có hắn mới chịu được tính nết bướng bỉnh của hắn. Hắn ngồi ở hành lang đọc hết cuốn sổ nhật kí của nó. Vừa đọc hắn vừa cười

- Mày cười đúng không? - Anh

- Không, mày nhìn nhầm rồi. - Hắn giật bắn mình, đóng nhanh cuốn sổ rồi giấu đi

- Mày không chối được tao đâu. - Anh

- Mày muốn nghĩ gì thì nghĩ! - Hắn

Sau khi buổi lễ kết thức, nó đi lên lớp. Mặt nó ỉu xìu, buồn rười rượi

- Này, Nhi. Bọn tớ có tham gia một câu lạc bộ về nghệ thuật cậu có muốn tham gia không? - My

- À, tớ. Ừm cũng hay đấy nhưng cậu có thể cho tớ thời gian suy nghĩ được không? - Nó

- Ok, sớm trả lời tớ nhé. Bye bye! - My

- Ùm, bye bye. - Nó

Đứng đợi mẹ ở cổng trường nó tự nhiên nhớ về chuyện lúc sáng. Mặt nó lại đỏ lên.

- Ngốc! - Hắn

- Anh bảo ai vậy? - Nó giật mình quay sang chỗ hắn đáng đứng

- Cô xem ở xung quanh còn ai nữa không? - Hắn

- Đồ biến thái! - Nó

- Hộc...hộc. Này đã bảo mày đi đâu là phải đợi tao mà. Ô lại gặp em rồi! - Anh

- Anh là?

- Anh là Tạ Anh Duy, lớp 12A1. Chắc em bất ngờ lắm đúng không? - Anh

- Em xin lỗi vì... - Nó

- Không sao đâu em mới đến mà. À chắc em vẫn chưa biết thằng này nhỉ! Nó là Vũ Gia Minh học cùng lớp với anh. Tuy là nó hơi... -Anh

- Im đi, phiền quá! - Hắn chặn lời anh nói

- Anh làm sao vậy! Sao lại chặn lời người khác chứ. - Nó

- Sao vậy, ảnh hưởng đến cô sao? - Hắn

- Anh...! - Nó

- Nhi ơi! - Mẹ nó

Nó chào anh rồi lườm hắn một cái. Cái lườm của nó đáng yêu làm sao khiến hắn cũng phải hướng mắt nhìn nó hồi lâu

- Ồ ồ - Anh

- Đi thôi - Hắn quay lại nhìn anh


Trên xe, nó cứ nghĩ về hắn cái tên khó ưa ròi lại nghĩ đến anh. Đúng là nó bị mê hoặc bới cái vẻ đẹp của hắn và anh nhưng nó thấy thích anh hơn còn hắn thì... "Cái đồ hâm, đồ biến thái, đồ điên" nó nghĩ.[next]
Chương 3:
Nó chuyển đến trường cũng được 1 tháng rồi, mọi thứ cũng dường như thân quen với nó. Tối hôm đó, nó cầm gối đi sang phòng mẹ"Cốc...cốc" - Con có thể ngủ ở đây được không mẹ?- Nó gõ cửa rồi đi vào

- Vào đi con. Có tâm sự gì phải không hay là yêu anh nào rồi? - Mẹ nó hỏi

- Đâu, con thì ai yêu chỉ có mẹ yêu con thôi, con sẽ ở với mẹ như thế này suốt đời. - Nó nói

- Bố cô! Nằm xuống đây. - Mẹ nó cười

- Mẹ ơi, hôm qua các bạn hỏi ý kiến con tham gia vào một CLB nghệ thuật. Con hơi e sợ. Theo mẹ thì con có nên đồng ý tham gia không? - Nó hỏi

- Uhm... theo mẹ thì con nên tham gia để kết thêm nhiều bạn, học hỏi nhiều kinh nghiệm, và sẽ cái thiện được nhiều điều con ạ. - Mẹ nó nói

- Mẹ đúng là người hiểu con rõ nhất! - Nó nói rồi ôm chặt mẹ nó - À mẹ ơi, mai con sẽ tự đi học mẹ không cần phải đưa đón con đâu.- Nó nói

-Ừm, mẹ biết rồi ngủ đi. - Mẹ nó

Sáng hôm sau, sau khi VSCN, ăn sáng, nó bắt đầu đi ra bến xe bus đến trường.

- Này này! Hình như là Nhi đúng không? - Anh hỏi hắn

- Mày đi trước đi. - Hắn nói xong đẩy anh phóng xe đi còn hắn chạy vội ra bến xe bus gần đó

Đứng chờ xe bus, nó lôi cái máy điện thoại ra, cắm tai nghe bắt đầu nghe bài hát nó yêu thích mà không biết hắn đã đứng bên cạnh. Cuối cùng thì xe bus cũng đến. Nó bước lên xe, hắn đi sau nó, nhưng nó vẫn không hề biết gì cả.

- Này! - Hắn cầm cuốn sổ của nó giơ ra trước mặt nó

- Ơ! Cuốn sổ này là... Sao anh lại có nó? - Nó bất ngờ

- Tôi nhặt được. - Hắn nói

- Thật sao! Ôi cảm ơn anh, cảm ơn anh, cảm ơn anh, anh tốt hơn so với tôi nghĩ đấy... À mà anh đọc nó chưa vậy? - Nó nói rồi nhìn thẳng vào mặt hắn

- Tôi thiếu sách đến mức mà phải đọc mấy cái thứ chả có thú vị đấy sao. - Hắn nói

- Cũng phải. Sao anh lại đi xe bus? - Nó

- Có biển báo cấm tôi không được đi xe bus sao? - Hắn

- Không. - Nói rồi nó ngồi phịch xuống ghế

Đi xuống xe, nó và hắn vẫn đi cùng nhau. Đằng sau là một đống lời bàn tán này nọ. Nó cảm thấy khó chịu nhưng rồi hắn nói

- Quan tâm làm gì chứ. Càng quan tâm càng phủ nhận thôi. - Hắn nói

Nó gật đầu rồi đi thẳng vào lớp. Bọn con gái trong lớp chạy ra bàn nó, bắt đầu hỏi

- Này, mày và anh Minh có quan hệ như thế nào thế? - Linh - thủ quỹ của lớp

- Có quan hệ gì đâu chứ chỉ là cùng thời gian đi vào trường thôi mà. Chỉ là trùng hợp thôi. - Nó nói

- Bọn mày thật là, cứ hỏi đi hỏi lại. Nhi đã nói là trùng hợp nghe không lọt tai sao. Nhi cậu có câu trả lời chưa? - My

- Cảm ơn cậu nhé. Tớ sẽ tham gia. - Nó

- Vậy sao! Chiều mai tớ sẽ dẫn cậu đến gặp trưởng nhóm. Còn bây giờ bọn mày giải tán hết đi! - My đuổi hết bọn con gái

Trong giờ ra chơi, nó đi lên trên sân thượng, tìm một góc nào đó thật kín đáo rồi nó dở cuốn nhật kí ra hí hoáy viết, khúc khích cười. Bống có một bàn tay "Cốc" một cái vào đầu nó

- Ai vô duyên vậy? - Nó bực tức đứng lên

- Là em à? - Hắn nói

- Vậy anh nghĩ là ai? - Nó

- Ở đây là khu vực cấm vào của nhà trường. Em không muốn bị xử phạt đấy chứ. - Hắn nói

Bống có tiếng bước chân lại gần chỗ nó và hắn. Hắn quàng vào vai nó, ôm chặt nó rồi kéo nó đứng nép vào góc tường làm nó đỏ mặt

- Này! Anh... - Nó bất ngờ

- Im. - Hắn nói rồi lấy tay bịt mồm nó

Lúc đó ở bên ngoài

- Lạ nhỉ rõ ràng thấy tiếng ai nói chuyện ở đây cơ mà. Chắc già rồi nên lẫn. Haizz... - Bác bảo vệ nói xong rồi đi xuống

- Phù... - Hắn

- Anh làm sao vậy? - Nó nói

- Đồ phiền phức. - Hắn nói rồi cũng đi xuống để cho nó đứng đấy với khuôn mặt ngạc nhiên không biết gì

- Anh... - Nó chỉ tay vè phía hắn rồi đi cầu thang khác xuống

Lúc đó ở cầu thang mà hắn đi xuống..."Uỵch" hắn ngã xuống đau đớn, tay hắn nắm chặt bắp chận của mình, mặt hắn đồ nhiều mồ hôi

- Này! Minh. Mày có làm sao không. Tao đã nói với mày là đi đâu cũng phải chờ tao đi cùng mà! - Anh

- Mày nhiều chuyện quá! Đỡ tao. - Hắn


Hắn là con của một tập đoàn có tiếng. Công ty bố mẹ hắn đầu tư cho nhiều ngành khác nhau. Năm hắn 12 tuổi, trong một tai nạn xe hơi hắn đẫ bị thương chân phải và đến bây giờ vẫn phải chịu nhiều cơn đau từ nó. Vì thế nên mỗi khi hắn đi đâu một mình mà không có anh là anh rất lo lắng.
Publicar un comentario (0)
Artículo Anterior Artículo Siguiente

Facebook