Ngày Hôm Qua...Qua Rồi chap 1 2 3


Chap 1 
Rầm !!! Mẹ kiếp , lại là lũ thằng Trường à ? Rủa thầm vài câu , nó dựng chiếc xe đạp lên , phủi vài cái vào cái bộ đồ cũ nát , nó chỉ nhìn theo tụi thằng Trường mà thở dài . Nó biết vị thế của mình nên chẳng bao giờ nó tỏ thái độ gì với tụi nhà giàu , đơn giản vì nó nghèo mà .
- Thôi chết , trễ rồi - Nhìn đồng hồ , nó giật mình
Vội leo lên xe , nó phóng bay đến trường . Ngôi trường mà nó gắn bó suốt 2 năm sinh viên kia rồi , gật đầu chào bác bảo vệ , nó dắt xe vào nhà xe . Lên tới lớp , nó đi qua bao nhiêu là ánh mắt kì thị , bao nhiêu lời chê bai giễu cợt , có bọn còn cợt nhả phun nước bọt ra vẻ ghê tởm nó , đơn giản vì trong cái lớp này ai cũng là cậu ấm cô chiêu , ai cũng là đại gia nhí , trừ nó ...
- Má cái loại nghèo cũng đi học , người ngợm lúc nào cũng dơ bẩn như mọi , vv ... - Tất cả lời mà họ nói , nó nghe hết , nó thấm hết nhưng vì hoàn cảnh nên phải câm nín mà chịu đựng , lâu thành thói bất cần , bây giờ nó chỉ xem đó là lời nói thoáng qua . Úp mặt xuống bàn , nhắm mắt lại cố đi tìm giấc ngủ cho riêng mình , thì đầu tóc nó bị ai giật ngược lại , ngước lên thì thấy thằng Trường cùng tụi " đàn em " của nó đang đứng quanh chiếc bàn của nó . Lại nữa à ? Nó chỉ ôm đầu rồi ngồi mà chịu đựng những cú đấm , cú đạp của tụi nó , đời không hề như những câu truyện cổ tích mà ngày xưa mẹ hay kể cho nó nghe , không một ai can ngăn mà thay vào đó là sự cổ vũ , tiếng cười cợt khinh bỉ của lũ bạn cùng lớp nó . Nó gồng mình chịu đựng nỗi đau thể chất lẫn tinh thần :
- Mẹ mày , nghèo mà sạo lờ à , địt mẹ đéo có tiền thì ở nhà đi móc bọc , móc túi chứ đừng tới đây làm ô nhục cái chỗ này nghe thằng chó - Thằng Trường vừa đấm vừa răn nó , gì chư chuyện này nó quen rồi , cứ vài ba bữa là nó bị đánh một lần , nghèo mà
Đánh cho thỏa mãn rồi , thằng Trường cười khẩy rồi đi ra khỏi lớp , nó chỉ ngồi đó không nói gì . Cứ nghĩ là đời sinh viên sướng lắm chứ , ăn chơi , ca hát , ... bao nhiêu thứ viễn cảnh do nó vẽ ra ở quê đối với bây giờ là một thứ xa xỉ , khó với tới khi mà giờ nó không có nỗi một người bạn . Đến trưa , nó đứng trên lầu nhìn xuống sân , đợi cho mọi người về gần hết nó mới xuống nhà xe , cái xe của nó đang nằm bẹp dưới đất , tàn tạ giống y như chủ nhân của nó . Thở dài , dắt xe ra cổng , khẽ chào bác bảo vệ nó ra về , cái xóm trọ nghèo nàn , mục nát kia rồi . Vứt xe vào xó , nó lục lọi cái thùng mì tôm , quái , hết mì rồi à ? Thở dài , nó ôm cái bụng đói ra cửa nhìn lên trời , ước gì nó được như đám mây kia , được thảnh thơi bay lượn giữa cái xã hội " Tiền quyền " này . Chán chê , nó quay vào nhà , lôi con xe ra và đi vòng vòng quanh cái Đà Lạt này . Những khi buồn hay vui gì , nó cũng chọn cách đi vòng vòng để thỏa mãn cái cảm giác hiện hữu vào lúc đó . Chạy xe quanh Hồ Xuân Hương , nó hít thở hết cái bầu không khí này vào lồng ngực . Nó cứ đạp xe , đạp mãi , đạp mãi cho đến lúc :
- Rầm !!!
Thôi chết , nó đâm người ta rồi , lật đật bò dậy , nó đỡ cô gái đang ngồi bệt dưới đất lên :
- Ủa Sọt ?
- Hmm - Nó nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu
- Không nhận ra mình hả ? Huyền nè
- Ai ?
- Huyền , bạn cùng lớp mà không biết luôn à
- Có à ?
- Thôi chết , hư xe tui rồi
- Có à ? Vẫn bình thường mà ?
- Bình thường cái đầu ông , đền đi
- Cái xe có bị gì đâu mà phải đền ? - Nó cãi cố , bọn nhà giàu này lắm việc thật , mà nếu có thì nó cũng chẳng đào đâu ra tiền để đền cho Huyền
- Xước kìa - Con nhỏ cười đểu nhìn vào vết xước trên thân xe
- Quả này teo - Nó nghĩ thầm , nhíu mày :
- Đâu , có à ? - Nó giả ngu , gương mặt chai lì
- Còn cãi cố hả , muốn tui kêu tụi ông Trường đánh ông không ?
- Không thì sao ?
- Ông .. ông ... Được lắm  - Huyền rít lên , khuôn mặt đỏ rực vì tức , nhỏ liếc nó rồi leo lên xe đi thẳng , nhỏ nói với lại :
- Ông đợi đó đi
Nhận câu nói sặc mùi đe dọa đó mà nó chả có tí cảm giác nào , trong lớp mình có con nhỏ này à ? Nó cố lục trong cái trí nhớ của mình , phải rồi , con nhỏ ngồi bàn cuối lúc nào cũng đeo tai phone nghe nhạc đây mà , dù không nhớ mặt nhưng nhìn gu ăn mặc thì nó biết chắc là vậy . Dù là ai thì cũng là người giàu , cũng là một thế giới không bao giờ có nó trong đó . Lục túi , chỉ còn khoảng 300 để sống trong tháng này , vừa mới đóng tiền nhà nên bây giờ tài sản của nó chỉ là vài tờ giấy bạc như thế này . Nó chạy vào một hàng tạp hóa bên đường , mua gói mì về xóm trọ . Về đến nhà đã 7h tối , nó vò nát gói mì và ăn ngon lành . Đúng là khi ta đói thì dù có cơm nước mắm cũng thấy ngon . Vừa ăn , nó vừa lẩm bẩm theo tiếng nhạc của Trịnh Công Sơn phát ra từ chiếc đài cũ kĩ của một ông bác hàng xóm . Chị hàng xóm đi ngang qua thấy tôi đang bóc mì sống ăn , chị gắt :
- Làm gì mà phải ăn mì sống vậy hả thằng kia ? Qua phòng chị , ăn với chị
- Dạ thôi chị , em no rồi - Nó cười gượng , lật đật đóng cửa phòng , nó cảm thấy xấu hổ với mọi người xung quanh , nó bị tự kỉ rồi chăng ? Ngồi dựa vào tường , nó nhìn quanh căn phòng chỉ vỏn vẹn chiếc giường và cái tủ đồ , một cái phòng tắm và một giá để bếp mà thấy sao buồn rười rượi . Những thứ này đang dần làm nó trở nên chán nản , tự ti và đang bước dần đến căn bệnh tự kỉ  Nó rút con đập đá mà nó lượm ở ngoài đường ra gọi cho một người :
- Alô - Giọng nói quen thuộc vang lên ở đầu dây bên kia
- Mẹ hả ? - Nó hỏi nhẹ nhàng
- Sọt hả con ? Làm gì mà mấy hôm nay không gọi về nhà rứa con ? - Giọng mẹ nó mừng rỡ hẳn lên so với ban đầu
- Dạ mấy hôm nay học nhiều quá mẹ ạ
- Học thì học chứ lo ăn uống cho đàng hoàng nha con - Giọng mẹ lo lắng nói với nó
- Dạ , mà mẹ nè ... - Nó ấp úng
- Gì hả con ?
- Tết này ... con có bài tập phải làm gấp nên con không về được nghe mẹ
- Không để hết Tết rồi làm cũng được hả con ?
- Không mẹ ạ , bài này quan trọng lắm mẹ ạ
- Thì đành vậy chớ sao giờ sao con
- Thôi con bận rồi , để lần sau con gọi mẹ nha - Nó cười gượng
- Ừ thôi con làm gì làm đi
- Chào mẹ - Tắt máy , nó thở dài , Tết này tiền đâu mà về cơ chứ , tiền ăn , tiền uống còn không có chứ đừng nói đến tiền xe , tiền quà Tết cho dưới quê
Lục đồ , nó uể oải vào nhà tắm , cởi áo ra , những vết bầm trên người nó hiện ra , mẹ cái lũ nhà giàu khốn kiếp , ỷ giàu là có quyền ức hiếp dân nghèo . Nó mở nước , đứng dưới làn nước lạnh , bao nhiu bụi bẩn trên người nó được gột sạch , tâm trạng nó có vẻ tốt hơn . Leo lên chiếc giường cũ kỉ , nó đánh một giấc đến sáng hôm sau ......
6am
Cạch - Mở cửa phòng , nó vươn vai làm vài động tác thể dục cơ bản , nó hít hết cái không khí của cái xứ lạnh này vào lồng ngực , thoải mái thật . Nó dắt con xe hàng ngày cùng nó đi khắp nơi ra , khóa cửa phòng , nó lao vút đi . Ai ở Đà Lạt chắc cũng biết buổi sáng sớm nó như thế nào nhỉ , lạnh buốt , sương mù còn vương vấn trên các con phố nên phải nhìn kĩ mới đi được  Hát vài câu vu vơ , xe của nó vẫn lăn bánh trên đường ....
Ở bên kia bầu trời ... Rầm !!! Lại tông xe à , không phải , nó ngước lên nhìn lũ thằng Trường cười khẩy :
- Phê không con pet ? Hạng như mày , hahaha ... - Thằng Trường cười to , lũ lâu bâu đi theo cũng múa mấy tay chân phụ họa
Vẫn im lặng , nó chỉ nhìn đám thằng Trường mà cười khẩy , chẳng hiểu dũng khí ở đâu . Thằng Trường vừa trợn hai con mắt lên thì có một chiếc AB trờ tới , là xe của nhỏ Huyền :
- Lại đạp xe người ta hả ? - Nhỏ hỏi thằng Trường
- À ờ hì - Mặt nó dụi xuống ngay lập tức , nhìn cũng biết là thằng Trường mê con Huyền như điếu đổ
- Hôm qua nó quẹt xe tui đó - Con Huyền liếc nó , thôi xong , làm vậy chẳng khác nào châm dầu vào lửa ...
To be countie ...[next]
Chap 2
- Thiệt hả ? - Thằng Trường trợn tròn hai con mắt lên ma nhìn nó
- Ừ , nó đó - Con Huyền chỉ mặt nó , khuôn mặt nhỏ ra chiều có vẻ tâm đắc lắm
- Mẹ mày - Thằng Trường hú lên như con trâu điên , thẳng chân đạp cho nó một cái vào bụng , nó định ôm đầu lại chịu đòn như mọi khi thì nhỏ Huyền chen vào :
- Mà hôm qua tui nhờ anh tui đánh nó rồi , ông khỏi đánh nó chi cho mệt - Con nhỏ bĩu môi nhìn nó
- Có à ?  - Nó giương hai con mắt lờ đờ lên nhìn nhỏ Huyền , bây giờ nhìn lại nó mới biết là lúc đó nó ngu đến mứa nào
- Bị đánh quá lẫn rồi à ? - Con Huyền nhìn nó nhíu mày
- Thôi đi , sắp trễ rồi - Thằng Trường hú tụi loi nhoi đi theo rồi nhìn nó :
- Mày cẩn thận đó
Nói đoạn hắn cười với con Huyền rồi bỏ đi , con Huyền cũng chỉ nhìn nó cười khẩy rồi cũng đề ga và lao vút đi . Nhìn theo con Huyền mà nó nghệt mặt ra , nó vừa thoát khỏi trận đòn của tụi thằng Trường à , lạ thật  Vẫn như mọi ngày , nó phủi bộ quần áo mà ngày nào nó cũng mang đi học rồi lên xe đến trường . Vẫn là bác bảo vệ đó , nó gật đầu chào rồi vào nhà xe cắt nhà , nhìn mấy cái xe máy mà nó thèm thuồng Lên tới lớp , nó nằm dài ra bàn mà cười thầm , tụi thằng Trường không đến lớp , chắc lại tụ tập đi bar rồi . Đang cố gắng nhét những thứ trên bảng vào đầu , nó khẽ giật mình vì có tờ giấy vứt vào mặt nó thừ dãy bên kia , ngó nghiêng , nó giở tờ giấy ra thì chỉ có vỏn vẹn 2 chữ : Trả nợ .Quái , nó có nợ ai à ? Ngước mặt lên nhìn quanh thì thấy nhỏ Huyền đang nhìn nó nháy mắt , nó lúi cúi viết trả lại :
- Nợ gì ?
- Làm hư xe rồi định quỵt hả ?
- Có hư à ?
- Xước
- Ừ
- Có đền không ?
- Không thì sao ?
- Đốt nhà
- Dám ?
- Địa chỉ
- Chi ?
- Đốt
- Xóm trọ X
- Đợi đi
Nó vứt luôn tờ giấy , cuộc nói chuyện đầu tiên của nó với một người con gái trong cái lớp này nhảm thật
Trưa...
- Chào bác con về - Khẽ chào bác bảo vệ , bác chỉ cười với nó
Để xem , trưa nay lại nhịn đói rồi , giá như bay giờ có mẹ ở đây nấu cho mình ăn nhỉ , nó nghĩ thầm , nó thấy mình vô dụng quá , tháng nào cũng sử dụng tiền của mẹ gửi lên , nó muốn làm thêm lắm chứ , muốn tự lập lắm chứ , nhưng sức khỏe nó không cho phép , nó mang trong mình căn bệnh mà không thể nào dứt ra được . Về nhà , nó giật mình vì phía trước là con nhỏ Huyền và một ông nào đó cao to , mặc vest , đeo kính râm , chắc là anh của nhỏ . Nó hỏi :
- Tới đây làm gì ?
- Đòi nợ - Lại là món nợ xước xe đó à
- Xước có tí cũng đòi à ?
- Biết xe đó đắt lắm không ?
- Không thì sao ?  - Nó vừa ngưỡng mặt lên thách thức thì cái ông đứng bên cạnh nhỏ Huyền cởi mắt kính ra trợn nó , giật mình mặt nó từ thế này  sang thế này
- Không cần biết , vào nhà nói chuyện - Nói đoạn , nhỏ giật chùm chìa khóa trên tay nó mở cửa phòng ra rất là tự nhiên , đứng ngơ ngác thì cái ông đó đẩy nó vào , vào nhà thì nhỏ đang nhìn quanh căn phòng của nó :
- Rộng gần bằng cái nhà tắm của tui - Nhỏ cười
- Gần bằng cái nhà tắm á
- Ừ gần bằng
- Thì sao ? - Sĩ diện của nó trỗi lên
- Không có gì , mà nè kí vô đi - Nhỏ chìa ra một tờ giấy A4 do nhỏ tự viết
- Kí gì ?
- Kí giấy làm việc công ích để trả nợ , có lương đàng hoàng
- Đã bảo là xước cái xe thôi mà , bao nhiêu tiền tui trả , 100 , 150 hay 200 - Nó gắt
- 1 triệu
- Cái gì ? Nói lại xem
- Một triệu - Nhỏ hét vào tai nó , đầu nó bùng bùng sau khi nghe câu nói của nhỏ
- Xước có tí mà một triệu à ? Không trả thì sao nào ?
- Thì .. Anh Tâm - Nhỏ kêu cái người đi cùng nhỏ vào
- Anh cởi áo ra đi
Anh ta cởi cái áo vest ra , giật mình , anh ta xăm kín người , một tay anh ta xăm con hổ , một tay thì xăm con phượng , nhìn anh ta , nó chỉ cảm thấy sợ , nó cười với nhỏ Huyền :
- Đưa tờ giấy đây đọc thử
- Phải vậy chứ  - Nhỏ cười khẩy rồi đưa tờ giấy cho nó
Hợp đồng trả nợ
Bên A : Lê Nhựt Bảo Huyền
Bên B : **** ** ** ***
Vì bên B làm hư xe của bên A nên bên B phải làm tài xế cho bên A với mức lương là 5 triệu tới khi nào bên A cảm thấy thỏa mãn thì thôi , nếu làm sai thì bên B phải bồi thường cho bên A 10 triệu
Chữ kí bên A Chữ kí bên B
Những nét chữ của nhỏ Huyền trên khổ giấy A4 rất ngắn gọn và xúc tích . Nó giật mình :
- Làm tài xế à ?
- Ừ
- 5 triệu à ?
- Ít quá hả ? Vậy thôi 7 triệu nha
- À không , bạn giỡn hay đùa vậy ?
- Tui không rảnh mà trưa nắng nóng tui phải tự thân vận động viết hợp đồng rồi đem qua đây cãi lộn với ông , giờ sao có kí không ?
- Để xem - Nó nhìn cái con số 5 triệu mà nuốt nước bọt cái ực , nếu vậy thì nó sẽ có đủ tiền ăn , tiền nhà mà còn dư ra một khoảng nhỏ để gửi về cho mẹ , nó nhìn bản hợp đồng tự làm của nhỏ Huyền mà cười thầm
- Kí thì kí - Nó kí mà lòng vui kì lạ , vậy là từ giờ nó hết lo về vấn đề tiền bạc rồi
- Tốt , bắt đầu từ ngày mai
- Sớm vậy à ?
- Không nói nhiều , đây là tiền ứng trước lương tháng đầu , khỏi nói cũng biết ông đang đói trơ mỏ rồi - Nhỏ cười khẩy
- Thôi tui về - Nhỏ nói rồi cùng ông kia ra về , nhìn theo nhỏ , nhìn cái cọc tiền mà mình cầm trên tay , nó cười
- Đúng là nhà giàu
Tắm xong xuôi , nó tự thưởng cho mình vì đã " tông xe đại gia " bằng một bữa cơm ngoài tiệm , ăn uống no nê , nó về lại cái xóm trọ gọi điện cho mẹ :
- Alô
- Mẹ hả ? Tết này ... Nhất định con về ... Nhất định con về nha mẹ
- Sao hôm qua mày kêu có bài tập hả con ?
- Con làm xong trước dự kiến mẹ ạ , mà mẹ nè , đồ trang trí Tết ở nhà , bánh mức gì mẹ khỏi cần mua , con về con mua hết cho ba mẹ nha - Lòng nó vui lạ kì
- Mày làm gì mà có tiền sắm đồ Tết hả con ?
- À ừm ... Con có việc làm thêm trên này mẹ ạ , họ mới ứng lương cho con tháng đầu , hẳn 5 triệu lận mẹ
- Thiệt vậy hả con ? - Giọng mẹ nó xúc động ở đầu dây bên kia
- Dạ mẹ cứ yên tâm nha , trên này con khỏe lắm , đông rồi , mẹ với ba ở nhà giữ ấm kẻo bệnh
- Làm thì làm chứ lo học với giữ gìn sức khỏe nha con
- Dạ , thôi con bận rồi , thôi nha mẹ
- Ừ làm gì làm đi con
- Moazz
- Cha mày
Leo lên giường nằm trằn trọc , tâm trạng nó hôm nay rất tốt , nó nghĩ về cái công việc tài xế của nó , thôi chết , nó đã biết chạy xe máy đâu  chẳng lẽ phải trả lại 5 triệu cho nhỏ Huyền , mà nó lỡ hứa với mẹ rồi , tâm trạng nó rồi bời , lăn qua lăn lại trên chiếc giường , nó quyết định mai sẽ nói lại với nhỏ Huyền rồi tùy nhỏ giải quyết . Thở dài , nó chìm vào giấc ngủ ...
To be countine
Tặng cho các bạn sinh viên xa nhà nhớ mẹ nhưng không về được vì lí do hoàn cảnh nhé :
Con nhớ nhà lắm - Cover by Như Hexi : http://mp3.zing.vn/bai-hat/Con-Nho-N.../ZW700WOZ.html
Con mệt lắm . con mệt mõi lắm mẹ à
Con ghét cái cảnh đơn phương bây giờ xung quanh toàn người lạ
Cuộc sống sinh viên thật khổ cực , tất cả mọi thứ phải tự lo J
Sống xa nhà phải tự chăm sóc bản thân ! Những điều này rất khó
Đối với con ngay từ nhỏ đã được ba mẹ nuông chiều
Luôn dạy bảo dặn dò mọi thứ nhưng chưa bao giờ mà con hiểu
Cứ rong chơi , mãi vui đùa , cứ bảo con cứng đầu thôi
Không biết vào đó rồi ở một mình không có mẹ sao lo nỗi
Con vẫn nhớ mãi câu đó , đúng là không hề dễ
Cầm điện thoại ở trên tay .. không đủ can đảm để gọi về
Con sợ phải bật khóc khi nghe giọng mẹ ở bên kia
Và con sợ ai đó mất ngủ vì lo cho con vào đêm khuya
Con sợ con không chịu nỗi cảm giác xa nhà ngay bây giờ
Và con sợ tim con thắt lại trong lòng tràn ngập những nỗi nhớ
Con sợ nhưng vẫn cố cười .. phải mạnh mẽ như mẹ nói
Không được khóc phải cố học hành mai sau cuộc sống sẽ thay doi

Chưa bao giờ con nói với mẹ : " Con nhớ nhà lắm "
Giấu tình cảm ở trong lòng và chỉ biết lặng câm
Con biết ở nhà cực khổ , gửi tiền lên con ăn học
Và nhiều lúc đi theo cuộc chơi , đánh mất bản thân trong phút chốc
Rồi chợt nghĩ lại ! .. con gái bất hiếu quá mẹ ơi
Câu xin lỗi muốn nói ngàn lần nhưng k thể thốt nên lời
Chưa bao giờ con rơi nước mắt vì gia đình một lần nào
Chỉ là con không thể hiện bên ngoài chứ không vô tâm như mẹ bảo
Con nhớ biển xanh .. nơi mà con từng lớn lên
Dù có đi xa quê hương cách mấy cũng luôn phải nhớ đến
Những lúc vui hay lúc buồn đểu thả tâm hồn ra biển ca
Nơi yên bình , nơi giải tỏa hết những tâm sự của lòng ta
Con nhớ những gì đẹp nhất ở trong kí ức còn đọng lại
Và tất nhiên cùng những nỗi đau vết xẹo hằn đó chưa hề phai
Con xin lỗi J Con bất hiếu J cứ mãi làm 2 người buồn thôi
Nhưng mà đừng lo .. con hứa J con sẽ thay đổi

Con hứa sẽ thay đổi . không làm cho mẹ phải buồn đâu
Con hứa sẽ học thật giỏi . và trả hiếu cho mẹ về sau
Con hứa sẽ từ bỏ hết . những thứ vui tiêu khiển trước giờ
Và con hứa con sẽ trưởng thành hơn bỏ qua tất cã những nổi sợ
Con chỉ cần mọi người mạnh khõe , không cần lo lắng cho con nhiều
Mười tám tuổi rồi đã đủ trưởng thành và sự đời cũng thấu hiểu
Sống xa nhà rất khó khăn Nhưng con sẽ cố gắng hết sức
Không muốn thấy thấy nữa đâu đấng sinh thành phải khổ cực
Con biết là có nói ra .. mẹ cũng không bao giờ nghe được
Cứ sống mạnh khõe mỗi ngày đi đó là điều mà con ước
Có nhiều chuyện còn chưa nói ra con vẫn giấu kín ở trong lòng[next]
Chap 3
6 giờ sáng
Oazz ! Ngáp một tràng dài , nó dụi hai con mắt lờ đờ , để xem nào , ừ thì 3 ngày nữa là đến Noel rồi , chả quan tâm vì nó năm nào cũng nằm ì ở nhà đêm Noel , đồ bận còn không đủ ấm thì nó không có ngu đến mức ra đường vào cái thời tiết giá lạnh đó . Kiểm tra lại 5 triệu trong túi , nó đành bù tiền của nó vào bữa cơm " ăn mừng " hôm qua , tiếc đứt ruột ... Thấy tôi dắt xe ra cửa , chị Tiên phòng bên cạnh gọi với lại :
- Sọt ơi , vào ăn với chị cho vui 
- Dạ thôi chị em vừa ăn rồi - Giật mình , nó ngại ngùng trả lời chị , nó sợ mọi người xung quanh 
- Ừ vậy thôi , em đi học hả ? - Chị cười hỏi tôi 
- Dạ , thôi em đi - Nó lật đật dắt con xe đạp ra cổng xóm trọ rồi lao đi 
Vẫn cái không khí buổi sáng này , vẫn cái bụng đói này nhưng cái cảm giác chán nản của nó đã mất vì nó biết còn có người quan tâm nó , vì nó biết nó có tiền trong tay để giúp cho gia đình . Khẽ cầu mong là nhỏ Huyền sẽ không lấy lại tiền , hơi mất con trai một tí nhưng nó sẽ cam lòng . Đến trường , khẽ ngạc nhiên vì hôm nay nó không bị đạp xe , chắc là thằng Trường cùng đám loi nhoi bâu quanh hắn không đi học .Lên lớp , nó cúi gầm mặt xuống mà đi , nó cố tìm giấc ngủ cho riêng mình ở cái chốn thị phi này . Đang say giấc nồng thì nó khẽ giật mình vì có mảnh giấy văng vào mặt nó , không cần nhìn lên nó cũng biết là ai vì trong lớp này chỉ có người đó mới truyền giấy cho nó mà thôi . 
- Chiều nay chở tui đi shop 
- Tui ... không biết chạy xe  - Nó đỏ mặt vứt lại tờ giấy qua bàn nhỏ Huyền 
- Tui không rảnh để mà giỡn với ông nha 
- Ai giỡn làm gì 
- Thiệt hả ? 
- Ừ 
- Năm nay bao nhiêu tuổi rồi ? 
- 21 
- Vậy mà chưa biết chạy xe máy ? 
- Ừ 
- Hahha ... Vậy thì lấy xe đạp của ông chở tui đi - Há hốc mồm , nó lúi cúi viết giấy trả lại 
- Cái gì ? Ghi lại tui coi thử 
- LẤY XE ĐẠP CỦA ÔNG CHỞ TUI ĐI - Những nét chữ to tướng của nhỏ Huyền hiện ra trên mẩu giấy 
- Nhưng mà bà vậy mà cũng leo lên xe tui à ? Bà thấy cái xe tui chưa vậy ? 
- Thấy rồi , hôm ông tông tui 
- Bà như vậy , tui như vậy , xe tui như vậy mà bà cũng ngồi lên xe tui hả ? 
- Như vậy là như thế nào , làm hay bồi thường ? Nên nhớ là ông kí cái hợp đồng của tui rồi nha 
- Nhưng mà ... 
- Không nhưng nhị gì hết , chiều tui qua , khỏi cần viết giấy trả lại 
Nhìn mẩu giấy , nhìn qua nhỏ Huyền , nó nhíu mày khó hiểu , một tiểu thư như nhỏ mà leo lên xe nó ư ? Không phải rồi , chắc nhỏ chỉ chọc ghẹo nó thôi . Vò mảnh giấy vứt ra cửa , nó cúi gập đầu xuống bàn mà tìm giấc ngủ cho riêng mình ... 
11 giờ trưa ...
Bộp !!! Giật mình , hình như có ai vừa đánh vào đầu nó , nhìn quanh thì cả lớp nó đang ra về , đứng dậy , nó tiếp tục đứng trên lan can ngắm phía dưới dân tình đang lũ lượt ra về . Khi sân trường đã vắng bóng người hẳn nó mới rảo bước xuống sân , lấy con xe nằm bẹp dí dưới đất , nó ra về . Vậy là số tiền vẫn thuộc về nó , nó có thể ăn uống thoải mái hơn trong tháng này rồi . Dừng xe trước hiệu cơm , nó mua cho mình một phần cơm hộp và một ly trà đá . Nó ngồi bên mặt hồ Xuân Hương mà ngồm ngoàm thứ thức ăn dân dã đó . Căng da bụng , trùng da mắt ... Ăn xong nó nhìn mặt hồ nghĩ ngợi hồi lậu rồi nó dựa vào thành ghế thiếp đi lúc nào không biết . 
3 giờ chiều 
- Bạn , bạn ơi - Nó mở mắt , ngơ ngát nhìn người con gái đứng trước mặt nó 
- Hà ? Hà ? Có gì không bạn ? - Nó dụi mắt , hỏi người bạn gái kia 
- Về nhà ngủ đi bạn , ngủ ở đây người ta cướp á 
- Trên người mình có gì đâu mà cướp , thôi chết ... - Giật mình nhớ đến 5 triệu , nó lật đật lục túi , thở phào nhẹ nhõm , số tiền vẫn nắm gọn trong túi nó , nó cười gượng : 
- Cảm ơn bạn nha 
- Không có gì , thôi bạn về nhà mà ngủ đi 
- Ừ , chào bạn - Nó gật đầu chào người bạn gái kia rồi quay đầu về xóm trọ 
To be countine
Xin lỗi vì chap ngắn , đang type thì sập nguồn máy tính , thôi mai mình type dài  Ai bảo em són em thông ass nhé 
Publicar un comentario (0)
Artículo Anterior Artículo Siguiente

Facebook