Đọc Truyện Lặng chương 10 - 13

Lặng

Chương 10: Chúng tôi là hàng xóm
Buổi sáng hôm sau, trời lại mưa. Nó dậy rất sớm, sau khi VSCN, nó mặc bộ đồng phục trường rồi chuẩn bị đi học. Nó cầm cái ô, mở của rồi đi ra ngoài. Đúng lúc đó, hắn cũng đang trên đường ra bến xe bus để đến trường- Hello! Anh cũng đang định đi học à. - Nó chạy ra nói với hắn

- Ờ! - Hắn lạnh lùng

- Cơ mà tôi tưởng nhà anh ở phố X cơ mà? - Nó hỏi

- Đấy không phải là nhà tôi. Kia mới là nhà tôi ở và nhà em vẫn đến tập là nhà của bố mẹ tôi. - Hắn nói

- Vậy thì tôi với anh là hàng xóm nhỉ! - Nó nói rồi nhìn hắn

- Xe bus đến rồi kìa! - Hắn nói rồi đi lên xe bỏ mặc câu nói của nó. Nó ngơ ngác

- Cháu có lên không? - Bác tài

- Ơ.. dạ có ạ! - Nó chạy lên

Một lúc sau, cuối cùng thì cũng đến trường nó. Nó và hắn đi xuống xe

- Tại sao anh không trả lời câu hỏi của tôi? - Nó tức giận

- ... - Hắn im lặng một lúc.

Bỗng nhiên, có cái xe lao tới, hắn kéo áo nó, tim nó đập " thình thịch thình thịch.." rồi "Ào!" Nó đã ướt nhẹp từ đầu đến chân.

- Cảm ơn nhé! - Hắn nói

- Cái gì! Aaaa...!!! - Nó từ đầu đến chân ướt nhẹp - Anh làm cí gì đấy hả! - Nó tức tối

- Xin lỗi, xin lỗi! - Hắn cởi cái áo khoác của mình, khoác lên người nó rồi dìu nó vào trường.

-"Anh ta làm cái gì vậy? Làm mình bị ướt rồi lại cứu mình. Thật ra anh đang muốn làm gì?" - Nó nghĩ

Trong phòng thay đồ

- Anh không còn bộ nào khác ngoài bộ này à? - Nó mặc bộ quần áo thể dục của hắn, đi ra khỏi nhà vệ sinh

- Vậy em muốn mặc cái bộ đồ ướt sũng đó à? - Hắn nói

- Chính anh làm tôi bị ướt còn gì! - Nó cằn nhằn

- Chẳng nhé em nghĩ tôi sẽ "đỡ đạn" cho em sao? Hãy coi như là em trả nợ tôi cái mắt đang tím này đi. - Hắn nói rồi đi về lớp

Nó mặc bộ đồng phục thể dục rộng thùng thình của hắn đi vào lớp. Trong lớp lại bắt đầu bàn tán

- Này, sáng nay Nhi bị anh Minh lấy làm bia đỡ đạn cho mình đấy. - Bạn 1

- Khổ thân, cứ bị tưởng là nam thần đỡ cho mình ai ngờ. - Bạn 2

- Cơ mà nó sướng thật đấy. Anh Minh còn chưa cho ai mặc áo mình nhưng mà nó... - Bạn 3

Nó mệt mỏi, Không một lời bàn tán nào dễ nghe cả. Nó thấy thật cần nhỏ lúc này. Nếu có nhỏ ở đây thì sẽ không ai dám nói sau lưng nó hay bắt nạt nó cả.

- Này, cậu đừng quan tâm tới mấy lời đó. - Mai

- Cảm ơn cậu! Hắt xì! - Nó

- Cậu phải mặc thêm vào không cảm đấy. Đây, cậu uống đi! - Mai đưa cho nó chai nước ấm

- Mình không sao đâu! - Nó nói

Sau khi tan học, nó đi đến CLB để tập đàn. Vừa đi, nó cứ liên tục hắt hơi. Đến nơi, nó bấm chuông

- Ơ, sao cháu lại đến đây? - Cô giúp việc nhà bố mẹ hắn

- Cháu đến tập ạ. - Nó mệt mỏi

- Hôm nay nghỉ mà cháu. Cháu chưa nhận được tin nhắn sao? - Cô nói

- Vậy ạ! Cháu cảm ơn cô, cháu về. - Nó nói

Nó đi loạng choạng, thật sự mệt mỏi. Nó không nhìn rõ sự vật xung quanh nữa rồi. Nó ngã xuống. Một cái bóng cao cao, tiến về phía nó, bế nó lên, đặt lên xe ô tô và phóng đi. Khi tỉnh dậy, nó đang nằm trong bệnh viện. Không biết mình vào được đây bằng cách nào, nó ngơ ngác. Đầu còn hơi chóng mặt. Nó bước xuống giường, chân khập khiễng. Nó chuẩn bị ngã thì có một người con trai đỡ nó dậy. Đó là hắn.

- Người em vẫn còn nóng lắm, nằm nghỉ chút đi. - Hắn bế nó lên giường bệnh

- Sao tôi vào được đây? - Nó thều thào

- Em bị ngất ở trước cổng nhà tôi. Đúng lúc đấy tôi đi về nhà lấy tài liệu cho bố thì gặp em. Tôi đưa em đến đây. - Hắn vừa vắt cái khăn, vừa nói rồi đặt cái khăn lên trán nó.

- Đến giờ thay thuốc rồi. - Cô y tá

- Vâng. - Nó

- Bạn trai em đúng không? Sướng lắm đấy nhé! - Cô cười

- Không! Chúng tôi là hàng xóm. - Hắn nói

- Ồ, vậy à, Chị xin lỗi nhé. - Nói xong cô đi ra ngoài

- Tôi muốn về nhà. - Nó nói

- Truyền xong chai nước tôi đưa em về. - Hắn

Một lúc sau, xe của hắn đã dừng trước cửa nhà hắn. Bác quản gia mở của, hắn phóng xe vào. Hắn đi xuống, mở của xe, bế nó lên trên phòng ngủ cho khách, đặt nó xuống cái giường.

- Tại sao anh lại đưa tôi về đây? Tôi muốn về nhà cơ mà! - Nó nói

- Em đang ốm, một mình ở nhà sẽ không tốt đâu. - Hắn nói rồi đi ra ngoài

- Cô chăm sóc em ấy hộ cháy nhé. Nó đang ốm. - Hắn nói với cô giúp việc

- Được rồi! - Cô nói

Sáng hôm sau, nó đã khỏe hẳn. Chạy xuống nhà, đây là lần đầu tiên nó được tham quan nhà hắn. Đúng là một ngôi nhà sang trọng và tiện nghi. Ở bên cạnh cái cửa sổ lớn, hắn đứng vòng tay qua đằng sau, ánh mắt suy tư, quyến rũ.

- Tôi khỏe rồi, cảm ơn anh nhé. Tôi phải đi về nhà đây, sắp đến giờ đi học rồi. Tạm biệt nhé! - Nó nói

Hắn không nói gì, nó cũng không để ý. Hắn đứng ở cửa sổ, nhìn bóng nó đi ra khỏi nhà mình rồi đi về nhà. Hắn lặng lẽ đi vào phòng rồi thay đồng phục chuẩn bị đi học. Một lúc sau cả hắn và nó đều có mặt ở trường. Chảm mặt hắn ở cổng trường, nó nở nụ cười chào hắn nhưng hắn lại không đáp lại. Hắn tự dưng khác so vơi mọi ngày. Không hẳn là khác mà ngày nào hắn cúng như vậy với nó nhưng cách hắn bơ nó hôm nay lại khiến nó cảm thấy hơi hụt hẫng. Nó buồn rầu đi vào lớp. Giờ ăn trưa nó cố gắng bắt chuyện với hắn nhưng đều bị hắn bơ hết. Anh tiến lại gần nó

- Này Nhi, em đừng buồn nhé! Thằng đấy nó như thế suốt rồi, quen với nó lâu rồi cũng sẽ quan với tính cách của nó thôi. - Anh

- Sao anh lại nói với em những điều này? - Nó hỏi

- Anh tưởng em buồn vì nó. - Anh nói

- Không hề! Anh nghĩ cái gì vậy. Em đi ăn đây. - Nó nói rồi đi ra lấy xuất cơm của mình

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trở về thời gian lúc nó đang ốm ở nhà hắn.......

- Alô? - Hắn

- Minh, tao có chuyện cần nói với mày. Ra quán Black đi! - Phong

- OK - Hắn nói rồi cầm cái áo khoác phóng ra ngoài

Ở quán Black

- Mày nói đúng. Chắc chắn tụi nó sẽ trả thù mày. Nhưng nó sẽ không đụng đến mày. - Phong

- Mày nói thế là sao? Trả thù tao nhưng không động đến tao. Không lẽ... - Hắn

- Đúng! Nó sẽ động đến người quan trọng với mày. Tao có nghe thoáng qua. Người đầu tiên là Nhi. - Phong

- Mày yên tâm, cứ nghe ngóng tình hình. Tao sẽ bảo vệ Nhi. - Hắn

Dù lời nói rất quả quyết nhưng hắn vẫn chưa biết bọn nó sẽ làm gì Nó để hắn có thể bảo vệ. Hắn đi về nhà, mặt hắn suy tư. Đi lên phòng nó đang nằm ngủ, hắn nhìn nó hồi lâu rồi trở về phòng mình.[next]
Chương 11: Rung động 3
Hết giờ ăn trưa, nó vẫn thắc mắc vì sao hắn không nói chuyện với nó. Cuối buổi học nó đi ra chỗ hắn- Hôm nay có tập không vậy? - Nó hỏi nhưng hắn không nghe mà đi tiếp - Này anh có nghe tôi nói không? - Nó nói nhưng hắn vẫn cứ đi

- Khổ cứ bị ảo mình là công chúa trong câu chuyện thần tiên. Thức tỉnh đi em ạ. - Một bạn lớp 11A1

- Bạn thì biết gì chứ! - Nó quay lại

- Một con bé như mày, không xứng để anh Minh để ý đâu. Biết điều thì đừng làm phiền anh ấy. - Cô ta tiến lại, bóp mặt của nó rồi đẩy nó xuống đất. Cô ta giơ tay lên, chuẩn bị tát nó thì có một bàn tay chặn lại. Đó là hắn

- Chính một đứa con gái như cô mới không xứng để tôi để ý, hiểu chưa! - Mắt hắn trợn lên vẻ dữ tợn. Cô ta chạy đi, hắn tiến lại chỗ nó, bế nó lên rồi đi ra xe ô tô.

Sau khi đặt nó an tọa trên ghế, hắn kéo cái dây an toàn cho nó rồi phóng đi. Trên xe hắn cũng không nói gì cả, vẫn im lặng còn nó thì lúng túng

- Anh... - Nó định nói gì đó

- Tôi xin lỗi. - Hắn nói

- Ưm, tôi không sao. - Nó nói

Hắn chở nó về nhà

- Chiều nay có tập, nhớ đến đúng giờ. - Hắn nhắn tin

Nó cất cái điện thoại, bắt đầu mở banh cái tủ quần áo rồi xem xem mình sẽ mặc gì. Nó phân vân "Váy hay là quần hay là...." Nó nghĩ. Một lúc sau, sau khi đắn đo suy nghĩ, nó mặc cái váy yếm bò , khoác áo bomber màu trắng, đi đôi slipon đen, đeo balo đen. Nó đi ra khỏi nhà đã thấy một chiếc xe màu đen dỗ trước nhà nó

- Hi! Lên xe! - Anh ngồi trong xe

Nó bất ngờ nhưng cũng đi lên vì dù gì cũng đỡ tốn tiền đi xe bus. Anh phóng đến nhà bố mẹ hắn trong vài phút. Đi xuống xe, nó thấy có mấy cái xe nữa đỗ ở bên ngoài. Nó đoán là bố mẹ hắn ở nhà.

- À, em không biết nhỉ! Bố mẹ Minh rất thích xem phần trình diễn lần này của nhóm nhưng ngày mai lại bận nên không thể đến dự được. Em lên trước nhé! - Anh phóng xe đi mua nước

Nó ngó nghiêng một lúc rồi đi lên phòng thu. Nó mở cửa, mắt nó mở to, mồm nó há rộng. Căn phòng bây giờ toàn người là người, như là phòng tiệc chứ không còn là phòng thu nữa. Nó bước vào, vẻ ngại ngùng.

- Nhi, đến rồi à! Hôm nay là sinh nhật của bố anh Minh đồng thời là tiệc trước khi lên sàn biểu diễn. Cứ tự nhiên nhé! - Mai nói

- Ơ mà sao cậu biết? - Nó hỏi

- Bố tao là đối tác làm ăn với bố anh Minh nên biết. Đi thôi! - Mai nói rồi kéo tay nó ra chỗ bố Mai và bố hắn đang đứng nói chuyện

- Bố! Giới thiệu với bố và bác đây là bạn con, Nhi. - Mai nói

- Chào cháu! - Bố Mai nói

- Chào cháu! - Bố hắn nói

- Cháu chào bác! - Nó ngại ngùng.

- Thôi đi ăn đi! - Mai nói

Nó đi ăn, đúng là thiên đường của nó mà. Nếu muốn dụ nó chỉ có một cách hãy bày đồ ăn ngon trước mắt nó. Tuy đắm chìm trong ăn uống nhưng vẫn ngõ nghiêng để tìm hắn. Ngó nghiêng một lúc, bỗng nó không thấy Mai đâu. Bây giờ bên cạnh nó là một anh chàng điển trai, mặc com lê màu đen, để tóc undercut, vuốt vuốt các thứ... Nó nhìn một cách đắm đuổi rồi bỗng dưng làm rơi đĩa bánh trên tay làm bẩn bộ quần áo nó đang mặc.

- Đúng là vụng về! - Hắn cười. Mọi người ai ai cũng nhìn vào nó. Hắn kéo tay nó đi vào một căn phòng.

Trong căn phòng, hắn mở tủ quần áo, lục lọi một lúc, hắn lôi ra một bộ váy

- Này! Mặc vào!- Hắn nói

- Cái gì đấy? - Nó ngu ngơ hỏi

- Bộ mắt em bị mù à? Đây là bộ váy. - Hắn nói

- Sao tôi lại phải mặc? - Nó hỏi

- Bộ em không thấy quần áo em đang bị bẩn sao? - Hắn nói rồi kéo tay nó đẩy vào phòng vệ sinh, ném cái váy cho nó cầm rồi đóng cửa.

Một lúc sau, nó đi ra, hắn nhìn nó trong bộ dang này thì đơ đơ một vài giây và tim bắt đầu có dấu hiệu suy yếu.

- Anh nhìn gì đấy! Ngắm tôi là phải trả tiền đấy nhá! - Nó ngại ngùng nói.

- Nếu thế thì phải trả bao tiền? - Hắn tiền lại gần

- À....ừm....ờ.... - Nó lắp bắp nói không ra lời

- Nếu thế thì phải trả bao tiền? - Hắn tiến gần hơn, sát mặt nó. Mặt nó đỏ ửng như trái cà chua chín rồi đẩy hắn ra, chạy ra ngoài bỏ lại hắn đứng một mình trong căn phòng thay đồ. Bống nhiên hắn bất giác mỉm cười

- Mày bị điên à? Có cần tao cho vào trại tâm thần không? - Anh đi vào nói

- ... - Hắn không trả lời và đi thẳng ra ngoài[next]
Chương 12
Nó chạy ra ngoài, mặt vẫn đỏ. Nó đứng lại một lúc rồi bắt đầu nghĩ ngợi " Hình như vừa rồi là mình vào phòng anh ta, nhưng sao trong phòng anh ta lại có đồ của con gái. Không lẽ...?" nó bất giác nghĩ rằng hắn có sở thích kì quái. Nó bắt đầu tránh mặt hắn, có gắng không để chạm mặt với hắn. Nhứng lại thất bại. Một lần nữa nó bị lôi kéo bởi đồ ăn ngon trong bữa tiệc. - Em có vẻ dễ ăn nhỉ! Không sợ béo à? - Anh tiến lại gần, nói

-...- Nó im lặng

- Anh...anh xin lỗi hình như anh không nên nói như thế! Em cứ tự nhiên đi nhé. - Anh bối rối

- Không sao đâu! Mọi người toàn hỏi em những câu như thế mà. - Nó đặt cái bánh ngọt xuống, lấy khăn lau một cách từ tốn rồi nhìn anh

- À, ừ! Thôi sắp đến giờ duyệt tiét mục rồi, em ra chuẩn bị đi. - Anh nói

Nó đi ra khu nhạc cụ, lấy đồ cho từng người. Hắn tiến lại gần nó.

- Em chưa trả lời câu hỏi của tôi. - Hắn nói

- Anh nói gì tôi không hiểu. - Nó nói

- Có thật là em không hiểu không? - Hắn cầm cổ tay nó, nhìn thẳng vào mắt nó

- A...anh bị làm sao thế, tôi không hiểu anh đang nói gì cả. Tôi đi ra trước đây.- Nó ngại ngùng

Bước ra sân khấu, mọi ảnh đèn đều đổ dồn về nhóm nhạc. Dù chỉ là diễn tập nhưng nó vẫn thấy lo lắng, sợ hãi. Tay nó tì chặt cái giá mic, mắt ánh lên vẻ lo sợ. Nó không dám nhìn vào mắt của mọi người. Người nó như bất động. Bỗng nhiên, hắn nắm lấy tay nó. Bàn tay hắn ấm áp, mềm mại, vững chắc.

- Chỉ tổng duyệt em đã run như vậy thì biểu diễn phải làm sao! Thành công của nhóm đều phụ thuộc vào em. - Hắn nói

Nó như được tiếp thêm sức mạnh. Tay nó không còn run, mặt nó tự tin hơn. Nó bắt đầu cất những tiếng hát đầu tiên. Giọng nó thanh và cao vút như là thiên thần. Ai có thể ngờ một cô gái lại có thể hát được như vậy.

- Thả hoa! - Người điều hành khu hiệu ứng

"Ào...". Không phải hoa mà là nước. Nó ngừng hát, người nó ướt nhẹp từ đầu đến chân. Hắn chạy ra lấy cái khăn, chùm vào người nó rồi dìu nó xuống.

- Em có sao không? - Hắn lo lắng

- Lau người nhanh đi, cảm bây giờ! - Mọi người trong nhóm

- Này uống chút nước ấm đi! - Anh nói

Bông nhiên, My chạy vào

- Tại sao, tại sao cô ta lại được quan tâm như vậy? Còn tôi thì sao! Tại sao cô ta lại được anh quan tâm như vậy. - My nhìn hắn, tay chỉ vào nó - Cô ta có gì hơn em chứ? Anh đã nói rằng anh rất cần em, nhóm rất cần em. Còn bây giờ, tôi không có mặt trong nhóm mọi người cũng không quan tâm là sao? - My nói

- Em là thành viên trong nhóm à? - Một anh lớp trên

- Hình như chị chưa bao giờ gặp em thì phải. - Chị cùng lớp với hắn

Một số người nhớ ra My, còn một số dường như coi cô chưa bao giờ tồn tại. My mất bình tĩnh, cô lao vào nó, đánh nó, cào mặt nó, giựt tóc nó. Nó hoàn toàn không tự vệ được gì. May thay hắn đã kịp thời đẩy My ra.

- Tôi chẳng có gì cả! Bạn bè, gia đình, xã hội,... tất cả đều từ bỏ tôi. - My khóc lóc

- Cậu có tất cả còn gì! Cậu có rất nhiều bạn, có.... - Nó đứng dậy, nói

- Bạn? Họ không phải là bạn tôi. Họ điều khiển tôi, sai bảo tôi,... khi tôi không còn hữu dụng họ ruồng rẫy tôi. Chính cậu, cậu đã lấy cắp mọi thứ của tôi. Sự xuất hiện của cậu đã thay đổi mọi thứ. Cậu đã phá hỏng cuộc đời tôi. Cậu cứ chờ xem sẽ có ngày, mọi thứ của cậu sẽ sụp đổ! - Mắt My chừng lên, lườm nó một cách thù hận

Nó không nói gì cả, mặt nó không thể nào vui lên nổi. Hắn đưa nó về nhà. Nó ngồi im trên xe, không nói gì cả.

- Em ổn chứ? - Hắn quay sang hỏi nó

- Ừm! - Nó nói

Một lần nữa, không khí trong xe trầm lại. Đến nhà nó:

- Anh ngủ ngon! - Nó nói rồi mở của xe, phóng vào nhà

- ... - Hắn nhìn nó, mặt lo lắng.

Đóng của xe lại, hắn nhận được cuộc gọi của anh

- Mày không phải lo quá đâu! My bị như vậy là do một phần là gia đình và bạn bè. Bố mẹ em ấy chia tay chưa được bao lâu, thì em lại bị bạn bè rũ bỏ. Quá ám ảnh tâm lí nên có phần xúc động. Nhưng tao nghĩ chuyện này đã có dàn dựng từ trước. - Anh nói

- Tao cũng nghĩ thế. Nhưng bây giờ tao rất... - Hắn nói

- Biết rồi, biết rồi! Thôi đi ngủ đi, mệt quá. - Anh nói

- Ừ - Hắn cúp máy

Đứng lúc đó, Phong gọi cho hắn

- Mày tính sao? - Phong hỏi

- Cứ tiếp tục như thế, nhưng tao chắc rằng đã loại bỏ được một mối nguy. - Hắn nói

- OK! Bye bye. - Phong nói rồi dập máy

Hắn cho xe vào gara. Đi lên phòng, hắn nhìn sang ban công nhà nó hồi lâu rồi lại đi vào.

Trong phòng nó. Sau khi gọi cho nhỏ, nghe lời chỉ bảo tận tình và sâu sắc của nhỏ nó ngẫm lại rồi cảm thấy có sức sống hơn. Bạn thân mà!

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương hơi ngắn ạ^^

Lần đầu tiên mình viết truyện, sau nhiều chap mình vẫn thấy không tự tin lắm về truyện nên mong các bạn góp ý cho mình nhé! Gạch đá nhưng có ích cũng được ạ! Cảm ơn nhiều!!!!

_Mira_
Chương 13: Hẹn hò với người nổi tiếng nhất trường
Sáng hôm sau, nó thức dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn vào cái điện thoại:- Hôm nay là chủ nhật. Hôm nay là liveshow. Haizz... - Nó mệt mỏi - Mình...không thể như thế này được! Mình là Hoàng Bảo Nhi cơ mà. Hoàng Bảo Nhi có lên! - Nó nhớ lại lời khuyên của nhỏ rồi lấy lại tinh thần

Nó mở cửa tủ quần áo, suy nghĩ xem mình sẽ mặc gì. Nó rất khó chọn đồ bởi nếu nói về thời trang thì nó hoàn toàn mù tịt. Những bộ đồ chất lừ hay cá tính dịu dàng đều là nhỏ chọn cho nó chứ nó chỉ cần áo phông quần bò giày thể thao là quá đủ. Sau một hồi đắn đo chọn lựa, vận dụng mọi kiến thức về thời trang mà nhỏ truyền cho nó cuối cùng nó cũng phối được một bộ ưng ý. Nó VSCN rồi thay quần áo xong ngồi vào bàn trang điểm. Sau tầm khoảng 1 tiếng nó đã sẵn sàng đi ra đường. Nó mặc áo phông trắng dáng rộng cùng quần short denim và áo khoác denim, đeo balo đen, giày thể thao với tông trang điểm nhẹ tạo lên một set năng động, trẻ trung. Bước ra cổng nó nhận được tin nhắn nhóm:"Tập chung tại nhà Minh". Sau khi xem tin nhắn, nó bước ra ngoài, đi sang nhà hắn. Nó bấm chuông, mẹ hắn ra mở cửa.

- Con chào bác! - Nó nói

- Ờ, chào cháu! Cháu vào nhà đi, Minh nó sắp xuống rồi. - Mẹ hắn nói

Nó đi vào trong nhà, ngồi trên cái ghế sofa.

- Bác giúp việc đâu rồi ạ? - Nó hỏi

- À, bác ý về quê cháu ạ nên hôm nay bác mới phải đến đây. - Mẹ hắn nói

- Bác có cần cháu giúp gì không? - Nó nói

- Không sao đâu cháu cứ ngồi đấy đi. - Mẹ hắn

- Thôi để cháu giúp bác dù gì cháu cũng không có việc gì làm. - Nó nói

- Vậy tì cháu lên lấy quần áo giặt hộ bác nhé! - Mẹ hắn

- Vâng! - Nó

Nó đi lên phòng hắn, mở của từ từ. Nó xem trong phòng có hắn không nhưng dường như không có hắn. Nó bước vào, ngó nghiêng cả phòng rồi đi ra chỗ tủ trưng bày. Trên cái ô của tủ nào là ảnh hắn, ảnh bố mẹ hắn, cả cuốn album của hắn. Nó tò mò, lấy cuốn album ra xem. Lật từng trang đầu, nó cười khúc khích vì cái vẻ mặt ngây thơ ngộ nghĩng của hắn hồi nhỏ và hoàn toàn khắc so với hắn bây giờ. Nó lậy từng trang, từng trang, chú tâm vào cuốn album mà không biết hắn đứng ngạy sau nó từ lúc nào.

- Em đang làm gì đấy? - Hắn bước ra từ phòng vệ sinh, tay cầm cái khăn tắm lau đầu. Hắn mặc cái quần màu đen, chưa mặc áo để lộ cơ bụng 6 múi rất hấp dẫn.

Nó giật mình và làm rơi cuốn album. Nó nhặt lên và từ từ quạy ra sau. Mặt nó bỗng nhiên đỏ bừng lên khi nhìn thấy hắn, nó lấy hai tay che mắt lại và lần nữ lại làm rơi cuốn album. Hắn cúi xuống nhặt hộ nó và tiến lại phía tủ trưng bày để cất cuốn album. Tự dưng hắn tiến lại gần nó làm cho nó hồi hộp, tim nó đập mỗi lúc một mạnh một nhanh.

- Sao em lại lên đây? - Hắn hỏi

- À..ừm, tôi lên lấy đồ để mang xuống giặt. - Nó nói

- Này. - Hắn đưa cho nó rổ quần áo bẩn

- T...tôi đi xuống đây. - Nó cầm rổ quần áo

- À mà chả nhẽ em có ý đồ nào khác? - Hắn nói

- Gì chứ! - Nó quay lại

- Chả nhẽ em lên đây để gặp tôi, để nhìn thấy tôi. Vả lại cũng trả tôi vụ tôi nhìn thấy cơ thể của em (ý nói là nhìn thấy lưng của nó ạ). - Hắn tiến lại gần nó

- Anh nói gì tôi không hiểu! - Nó nói to rồi chạy ra ngoài phòng đóng cửa lại.

Nó đứng dựa vào cái cửa phòng hắn, tay nó đặt lên tim.

-"Tại sao? Tim mình đập nhanh quá! Thật là đồ đáng ghét." - Nó nghĩ

Nó bước xuống dưới. Mọi người trong ban nhạc cũng đã đến và ngồi chờ ở đó được một lúc còn mẹ hắn thì hình như đã đi ra ngoài. Mọi người nhìn nó, ánh mắt khó hiểu

- Sao Nhi lại đi từ trên đó xuống thế? Chả nhẽ hai đứa đang hẹn hò à? - Một thành viên nhóm

- Đâu, đâu phải! Em chỉ... - Nó chưa nói hết câu thì hắn từ bên trên cũng đi xuống và khoác vai nó, nói:

- Đúng, chúng tôi đang hẹn hò!

Nó mở to mắt, nhìn hắn với ảnh mắt vừa bất ngờ vừa khó hiểu. Tuy nó không biết câu nói của hán là đùa hay thật nhưng dường như nó cảm thấy hắn đang nói thật lòng. Nó ngại ngùng đi ra ghế ngồi. Vừa đặt mông xuống ghế là mọi người đã hỏi han, bàn tán xì xào. Tuy vậy nhưng cũng chỉ được một lúc. Nó và cả nhóm cùng lên xe để chuẩn bị đi đến nơi biểu diễn. Nó định ngồi ở hàng ghế đầu nhưng có một anh trong nhóm nhạc đã cản nó

- Em phải ngồi chỗ kia chứ! - Anh ta nói

- Đúng đấy em lên đấy ngồi đi! - Anh cười rồi kéo tay nó ngồi lên chỗ cạnh chỗ hắn đang ngồi.

Nó hoàn toàn bị bất lực chống cự trước cả nhóm. Xe chuyển bánh. Nó ngồi cạnh hắn, dường như nó không thoải mái chút nào. Cái cảm giác hồi hộp lo sợ và ngại ngùng cứ bám lấy nó. Nó tự hỏi tại sao hắn lại im lặng, đáng nhẽ hắn phải cho nó lời giải thích khi nói câu đó chứ. Nhưng mà hắn vẫn không nói gì cả. Hắn im lặng chầm tư ngồi nghe nhạc. Bỗng nhiên hắn đưa một bên tai nghe cho nó và nói:

- Hãy bình tĩnh đi! - Hắn

Nó đeo tai nghe và đu đưa theo giai điệu nhạc. Tiếng nhạc nhẹ nhàng, du dương khiến tâm hồn nó thư thái và bớt căng thẳng. Nó đi vào giấc ngủ. Đầu nó bất chợt tựa lên vai của hắn khiến hắn cũng phải giật mình. Hắn nhìn nó và suy nghĩ. Hắn sợ rằng nó không thích hắn và sẽ cảm thấy rất khó chịu khi hắn nói như vậy. Hắn muốn biện ra một cái cớ để nó không cảm thấy bị tổn thương. Mottj lúc sau, chiếc xe dừng lại tại một trại trẻ. Xung quanh đó là bao nhiêu cây cối và thứ khiến tất cả mọi người đều ồ lên là chính các em bé ở đây. Mộ số các em bé và cô giáo được cử đi ra để đón các nhóm nhạc biểu diễn và thật lòng không ai biết rằng đằng sau những gương mặt thơ ngây vui tươi đó lại là nỗi buồn về những căn bệnh mà các em gặp phải. Cả nhóm đi xuống xe. Hắn nhận đước một tin nhắn của anh

- Có quá lắm không? Tôi vẫn còn FA, please! - Nội dưng tin nhắn kèm theo một bức ảnh nó tựa lên vai hắn và hắn tựa lên đầu nó ngủ.

Hắn đứng hình một lúc sau khi nhìn thấy bức ảnh.

- Gì thế? - Nó hỏi hắn

- Không có gì. - Hắn nói rồi cất điện thoại

Nó cùng cả nhóm đi tham quan từng khu: Nhà ăn, trường học, nơi ở,... Tất cả đều để lại trong mọi người một ấn tượng nào đó. Có một số người còn quá cảm động và không thể kìm được nước mắt và trong đó có cả nó. Nó ngồ khóc trên ghế, hắn đứng bên cạnh rút khăn giấy lau cho nó, anh thì ngồi bên cạnh an ủi nó. Quả là anh, chuyên gia làm con gái nín khóc. Nếu câu nói, hành động của hắn làm con gái có thể bật khóc thì anh là người tốt nhất để dỗ những cô gái đó. Và đo cũng chính là lí do mà đến bây giờ hắn vẫn được các cô gái đó yêu mến.

- Xong rồi! Cả đoàn tập chung chúng ta đi đến chỗ trọ nhé! - Hướng dẫn viên

- Anh, chuyến đi này là như thế nào vậy? Sao lại có hướng dẫn viên? - Nó hỏi

- Em chưa biết gì sao? Đây là chuyến đi cũng giống như tham quan ngoại khóa nhưng chúng ta đến sớm hơn một ngày. Em có nhớ thông báo cử đại diện các lớp đi không? Đây chính là địa điểm trường ta tới. Thức chất thì cũng có các nhóm nhạc khác nhưng nhóm chúng ta đến sớm hơn một ngày để nghỉ ngơi và vui chơi một ngày. À mà em chuẩn bị quần áo chưa? Chúng ta sẽ ngủ qua đêm ở đây đấy! - Anh nói

- Mố! Sao em không hề biết gì hết vậy? Chết rồi em chỉ có một bộ em đang mặc thôi! - Nó nói

- Gì chứ! Em không biết gì sao. - Anh nói

- "Có ai nói với em đâu chứ!" - Nó nghĩ

- Này! - Hắn tiến lại gần và đưa cho nó một cái túi bên trong đó là vài bộ quần áo.

- Cái gì vậy? - Nó hỏi

- Em nói em không có quần áo thay còn gì! - Hắn nói

- Nhưng đây là quần áo của anh mà. - Nó nói

- Tôi còn nhiều lắm, em mặc tạm đi. - Hắn nói rồi đưa vào tay nó và lôi anh đi vào phòng

Nó cầm túi quần áo đi vào phòng. Mặt nó như bị hắn hút hồn vậy.

- Này Nhi, đi tắm không? Tao với các chị chuẩn bị đi đây! - Mai

- Có, chờ chút tao lấy đồ. - Nó

Trong phòng tắm hơi cách xa tại trẻ một chút, trong một căn phòng có rất nhiều các nữ nhân xinh đẹp đang nói chuyện rôm rả thì bên phòng tắm hơi bên cạnh thì ngược lại. Một sự in lặng kì bí.

- Con gái thật là ồn ào! Hắn nói

- Gì chứ! Tao tưởng có người ở đây thích sự ồn ào lắm cơ mà! - Anh nói

- Aaa! Em buồn ngủ quá. - Phong

- Đây, tựa vào vai anh, anh sẽ là bờ vai vững chắc cho em, người con gái anh yêu! - Anh nói rồi nhẹ nhàng đưa vai ra để cho Phong tựa đầu vào

- Hai người thôi đi! - Hắn nói

- Nhi à, anh, anh chỉ có một mình em thôi. Hãy tựa vào đây tựa vào vai anh này để em có thể cảm nhận hơi ấm nồng nàn từ cơ thể anh truyền cho em. - Anh ôm Phong

- Hai người chết chắc rồi! - Hắn nói rồi xông vào, té nước lên anh và Phong.

Một lúc sau, trong phòng thay đồ

- Nhi này, chị nhìn cái áo em đang mặc quen lắm! Áo đôi à? - Chị cùng lớp với hắn

- Đây là áo của anh Minh mà chị. không phải áo đôi đâu. Nó nói

- Gì chứ! Thật á. Hồi chị là bạn gái của Minh chị được Minh chăm sóc và ngủ ở nhà Minh rất nhiều lần nhưng mà chị chưa bao giờ được mặc áo của Minh đâu. Em may mắn thật đấy. - Chị ta nói

Nó chỉ nói một câu "Vâng" rồi đi trở về nhà trọ. Đi trên đường, nó nghĩ đến lời nói vừa lẫy. Nó lo lắng và có cảm giác hơi khó chịu. Tuy chưa biết rằng lời hắn nói là thật hay giả nhưng nó thực sự cảm thấy hơi khó chịu khi nghe lời nói đó. Một ngày với nhiều sự bất ngờ và tay đổi đã qua đi. Sẽ rất khó khăn cho nó lúc này khi giáp mặt với hắn và mọi người. "Khi đi học thì sẽ ra sao? Hẹn hò với người nổi tiếng nhất trường, liệu mình có chịu nổi không? Dù gì mình vẫn chưa biết là thật hay giả, cứ vo tư đi nào!" Nó nghĩ
Publicar un comentario (0)
Artículo Anterior Artículo Siguiente

Facebook