Truyện Thiên Tống chương 1 đến 10

Truyện kiếm hiệp thiên tống
Chương 1: Sai chổi
Chương 1: Sao chổi

Trong sân bay đặc khu nào đó của Trung Quốc đang tiến hành một trận tranh chấp.

Một bên tranh chấp là hai gã cảnh sát y phục thường, một bên khác thì là một người nước ngoài hơn năm mươi tuổi. Người vây xem đương nhiên chính là hành khách.

Người nước ngoài dùng tiếng Anh rít gào nói:

"Không! Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện tiếng Anh in trên vali này sao? Hành lý ngoại giao, dựa theo quy định ngay cả hải quan các ngươi đều không có quyền kiểm tra. Ta phải khiếu nại các ngươi. . ."

Một cảnh sát gọi điện thoại:

"Sếp, không được rồi. Hắn là hành lý ngoại giao, chúng ta có hải quan giúp cũng không có quyền kiểm tra."

Điện thoại bên kia:

"Chúng ta xin lệnh cấm ở toà án, mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, nhất định không thể để hắn lên máy bay."

"Điều này không thể nào. . . này, này?"

Một tên cảnh sát khác nhỏ giọng hỏi:

"Sao rồi?"

Cảnh sát bất đắc dĩ nói:

"Smith tiên sinh. . ."

"Không!"

Người nước ngoài phun nước miếng lên mặt cảnh sát:

"Bây giờ ta muốn lên máy bay, lên ngay lập tức. Vợ ta con ta vẫn đang chờ ta. Ta sao có thể để mấy kẻ ngu các ngươi chậm trễ thời gian của ta. Nếu các ngươi ngăn cản nữa, ta sẽ yêu cầu cảnh sát sân bay bảo đảm quyền lợi của ta."

"Cho đi à?"

Một cảnh sát khác hỏi.

"Không còn cách gì. Có lỗi với Smith tiên sinh, chậm trễ thời gian của ngài. . ."

"Tên nước ngoài chết tiệt!"

Tiếng gầm giận dữ từ bầy người xem náo nhiệt truyền đến. Một nam tử tóc húi cua mặc đồ thể thao hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi đẩy đám người ra xông vào, sau khi nhìn thoáng qua vali người nước ngoài để xuống đất, đưa tay liền cho tên nước ngoài ngăn cản hắn một quyền:

"Dám trộm vali của ta, không nghe qua ông đây là ai."

Cảnh sát mừng rỡ vội vàng bắt tay nam tử tóc ngắn:

"Ngươi nói vali này là của ngươi?"

"Đúng vậy, ngươi xem đây!"

Nam tử chỉ mặt cười in trên quần áo trước ngực mình, lại chỉ vali dưới đất:

"Trên đó có hình vẽ giống như đúc. Ngươi nghĩ in tiếng Anh là ta không nhận ra hay sao?"

Cảnh sát vội xem đấy vali, quả nhiên có một cái mặt cười, tiểu tử này thật tài tình, trợn tròn mắt mà hãm hại người khác. Cảnh sát lập tức nghiêm mặt nói:

"Smith tiên sinh, ta là tổ nhân viên cảnh sát điều tra tình tiết vụ án thương nghiệp XXX, bởi vì ngươi khả nghi trộm cướp tài vật, bây giờ chính thức yêu cầu ngươi giúp đỡ điều tra."

"Đây là gói hàng ngoại giao."

Người nước ngoài bịt mũi lớn tiếng chỉ nam tử tóc húi cua hô:

"Hắn là kẻ lừa đảo, các ngươi không nên tin hắn."

"Ta lừa ngươi?"

Nam tử nói:

"Trong hành lý ta có hai bộ quần áo, một quyển Album, cộng thêm hai cuốn tạp chí Play Boy, ngươi nói ta lừa ngươi, mở ra để mọi người xem đi."

"Ta đánh. . ."

Người nước ngoài tay đè rương, một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống.

. . .

Cảnh sát bắt tay nam tử dùng sức lắc lắc, hết sức cảm kích nói:

"Cám ơn, cám ơn, nếu không nhờ ngươi, chỉ sợ đã để hắn chạy mất."

"Đừng khách khí."

"Thấy tiên sinh có chút quen mắt, chẳng lẽ. . ."

"Âu Dương! Đốc sát cao cấp tổ Phản Thiên."

Âu Dương cười nói:

"Người một nhà cả."

. . .

Tin tức vào đêm đó: Một máy bay hành khách A380 từ đặc khu bay ngang qua bầu trời Kazakhstan đột nhiên mất liên lạc.

Tin tức ngày thứ ba: Đã chứng thật mất liên lạc với máy bay hành khách rơi tan ở cảnh nội Kazakhstan.

Tin tức ngày thứ năm: Một trăm tám mươi người tử vong, ba mươi hai người mất tích, người mất tích kể cả một đốc sát cao cấp đặc khu Âu Dương.

Âu Dương: Hai mươi bảy tuổi, cha mẹ mất sớm, mười tám tuổi vào cảnh hiệu, nửa năm sau phái trú nằm vùng tập đoàn lừa đảo quốc tế. Trong hai năm từ nhân viên bên ngoài trở thành cao tầng tập đoàn tội phạm. Hơn nữa dụ dỗ tất cả cao tầng tụ tập đặc khu, một mẻ hốt gọn. Sau khi khôi phục chức vụ ban đầu thăng lên cảnh trưởng, một năm sau thi đậu bằng cấp đại học, càn quét thiên giới, mọi việc đều thuận lợi. Một năm trước tấn thăng làm đốc sát cao cấp. Trước mắt đang tiếp thụ điều tra nội bộ, bởi vì một nhóm tội phạm IQ cao, hoài nghi hắn giả tạo chứng cớ lừa gạt lệnh điều tra mới bắt được tội phạm, nhưng nội bộ không cách nào tìm ra bất luận chứng cớ hữu lực nào.

Trước ngày X tháng X năm XX về nước tham gia hội nghị giao lưu phản lừa đảo quốc tế, trên đường máy bay hành khách rủi ro, tạm liệt nhân khẩu mất tích, ba năm sau bên chính phủ tuyên bố tử vong, di vật do một đám bạn tốt khi còn sống chôn ở nghĩa trang công cộng của cảnh sát. Người này được lão thiên quốc tế liệt vào ngày lễ.

"Sinh rồi, sinh rồi! Là một vị công tử!"

. . . Đoán chừng là rớt xuống vùng không phát đạt nào đó, phòng giải phẫu cùng phòng sinh không ngờ ở chung với nhau. Không đúng! Có người sinh ra, nhưng không ai khóc? Chẳng lẽ. . . Website truyện convert T r u y e n Cv (.) com

"Sao không khóc?"

Một giọng nữ vang lên bên tai Âu Dương:

"Không phải là câm chứ. . ."

"Ta nhổ vào! Ai nói lung tung ta cắt lưỡi kẻ đó."

Một người đàn ông trung niên ở chỗ không xa hô.

"Mở mắt rồi."

Một giọng nữ kinh hô.

"Cho ta xem hài tử."

Một thanh âm yếu ớt, căn cứ phân tích của Âu Dương, đây là sản phụ.

Thanh âm nam tử lại vang lên:

"Ôm đi, hài tử Âu gia ta không quan hệ với sao chổi kia."

Độc vậy? Năm nay còn có sao chổi? Đó là sao chổi đó, đại bá phiền ngươi có chút văn hóa được không. Âu Dương sâu sắc cho rằng, thân là một nhân viên cảnh vụ phải có nghĩa vụ ngăn việc kỳ thị người thân như vậy. Cho dù mắt mình nhìn không rõ lắm: Website truyện convert T.r.u.y.ệ.n.C.v[.]c.o.m

"Oa. . ."

Chóng mặt, ngay cả miệng cũng bị thương. Âu Dương giật mình, mình là từ trên máy bay rớt xuống, có thể còn sống mặc dù không tệ, nhưng tốt nhất đừng thiếu linh kiện, có thể không hủy dung là tốt nhất, nếu thật muốn hủy liền hủy cái mông đi, sau khi nhiều sẹo vẫn còn cố ngồi được. Nếu mà không được, gót chân cũng không phải không thể hy sinh. . . Này! Ta là người trọng thương từ máy bay rơi xuống, hẳn là trên băng ca, không nên ôm như vậy, ta là cảnh sát, không phải búp bê vải, không nên vặn JJ(tiểu đệ đệ) của ta.. . Khổ thật, ngủ tạm đã, tỉnh lại nhất định tố cáo các ngươi xâm phạm người bệnh. Âu Dương phá án, các ngươi một người cũng trốn không thoát, có chứng cớ bắt các ngươi, không chứng cớ tạo chứng cớ cũng phải bắt các ngươi. Còn sờ nữa, có ngưng không, gió thổi tiểu JJ(tiểu đệ đệ) mát hiu hiu. . . Tí nữa lại tính sổ, mệt chết được.

. . .

Ngày này một năm sau, Âu Dương ngẩn người trước một mảnh đồng ruộng, giờ khắc này hắn rơi lệ đầy mặt, trải qua cân nhắc cùng phân tích của bản thân, mình tám chín phần mười là xuyên qua. . . Không đúng, xuyên việt là xuyên việt chỉnh thể, tốt xấu còn mang theo mấy thứ như giấy chứng nhận.... Tình huống của mình hẳn là trọng sinh. Trời ơi, trọng sinh ngươi cũng chọn thời đại tốt nữa, mấy nhóm dãy số 3T năm kia cùng năm trước mình vẫn còn nhớ rõ, sao mình lại nhảy dù đến thời đại Bắc Tống chứ, ở niên đại chim không đẻ trứng này cho dù trở thành Hoàng đế thì có chỗ tốt gì? Có thể lên mạng? Có thể giết thời gian? Có thể uống cà phê? Có thể xem TV? Có thể lái xe hay có thể gọi điện thoại? Niềm vui thú đó! Niềm vui thú trong đời, cũng không có.

Quan trọng hơn là nguyên nhân lớn nhất mà mình mười tám tuổi phải đi cảnh hiệu chính là. . . Thành tích quá bết bát. Mặc dù không thuộc dạng đứng thứ nhất từ cuối sổ đếm lên, nhưng cũng không khác là bao, về phần văn bằng đại học, còn không phải vì muốn thi đốc sát cao cấp, lợi dụng một chút thủ đoạn lừa gạt ra à, nào có tri thức khoa học gì.

Dùng ngón tay tính tính, trộn xi măng, nặn tượng đất miễn cưỡng có thể làm được. Hỏa dược cũng không được. . . Cái gì? Cảnh sát phải biết hỏa dược? Muốn ăn thịt heo chưa hẳn phải nuôi heo mà. Quản lý thì càng không được, người tổ mình bị cảnh sát đặc khu bầu thành đoàn đội không tuân thủ kỷ luật nhất, nếu không phải thấy mình chiến công nhiều, cấp trên đã sớm phái mình đi tuần tra trên phố.

Biết súng ống, nhưng không biết về đạn. Biết máy tính, nhưng không biết chế tạo. Biết uống rượu, nhưng không biết ủ rượu. Biết ăn cơm, nhưng không biết trồng trọt. . . Tối bi thảm nhất chính là mình chỉ biết trình tự triều đại như Đường Tống Nguyên Minh Thanh, về phần nội dung kỹ càng thì không quá rõ, dù sao mình là cảnh sát, chưa từng nghĩ tới việc xuyên việt đi bắt tội phạm.

Có cái gì mình rất giỏi, lại có thể vẻ vang ở thời đại này nhỉ? Làm bộ đầu? Không được, thân là một người trọng sinh, sao cũng không thể sống thê lương như vậy được.

"Cục cưng ra phố rồi!"

Âu Dương còn đang trầm tư, một cô gái chừng ba mươi tuổi bế Âu Dương lên.

Cô gái này tên Vương Thẩm, chức trách cụ thể là tính chất vú em. Âu Dương lắc đầu, do mình kháng cự bú sữa mẹ, cho nên thân phận vú em của cô ả rất đáng nghi vấn. Nữ nhân này ngoại trừ giọng lớn, cái khác không có gì để nói.

Ra phố, thật ra cũng không có ý nghĩa. Nơi này tên Âu gia trang, chỉ chừng trăm gia đình, năm ngày một lần chợ, nhìn hết một năm rồi, người bán hàng rong vẫn là những người bán hàng rong đó, chợ thì vẫn là chợ kia. Có điều nói trở lại thì Âu gia trang cũng có chút lai lịch, năm đó Triệu Khuông Dận thành lập triều Tống, dùng rượu tước binh quyền, Đại tướng của hắn Thạch Thủ Tín có một phó tướng họ Âu, liền về quê. Triệu Khuông Dận cũng không hẹp hòi, vung bút lên, Âu gia trang liền xem như là trang danh do Hoàng đế đặc phong, hơn nữa miễn thuế phú hai trăm năm. Lại thêm tựa núi tựa sông, cho nên mặc dù là thôn trang nhỏ, có điều mọi người sống đều rất không tồi.

Nghĩ vậy, Âu Dương trông thấy một nữ tử thanh tú cực trẻ ở đầu cầu luôn nhìn mình trong đám người. Haizz. . . Đây là người mẹ sao chổi trong truyền thuyết của mình, nhắc tới thì nàng cũng không lớn, mới mười chín tuổi, năm đó là thân phần tiểu thiếp gả rẻ cho phụ thân của mình. Tiểu thiếp không phải không biết chứ? Thật ra chính là công cụ sinh dục, không có thân phận không có địa vị không vào gia phả, hơn nữa không phải như lời trên TV - chính thê chết có thể phò chính, không chỉ như thế hài tử mình còn phải gọi chính thê là mẹ, xưng mình là dì. Phải nói mẹ mình cũng không may, vào cửa ba tháng, chính thê rơi xuống giếng, thi thể không vớt lên, có khả năng xuyên việt nhất định hoặc là bị mạch nước ngầm cuốn đi. Lại ba tháng nữa, phụ thân tiện nghi của mình trong một buổi tối đột nhiên đột tử. Âu Dương dựa theo lời đồn đãi nghe được có thể đoán ra, phụ thân tiện nghi tám chín phần mười là trúng độc rượu cồn. Sau đó một đạo sĩ vân du phán nàng chính là sao chổi. . . Bất kể nói thế nào, hết thảy sự thật đều cho thấy, mẹ mình là sao chổi, mình là mồ côi từ trong bụng mẹ.

Nhìn thì cứ nhìn, chứ ngươi ngàn vạn lần đừng tới đây! Âu Dương cầu nguyện với Thượng đế. . . Thượng Đế đến triều Minh mới đến Trung Quốc, bây giờ phỏng chừng không quản được chuyện này, vẫn là cầu nguyện Ngọc Đế đáng tin cậy hơn. Cha nuôi của mình bây giờ, chính là bác ruột của mình, cũng không phải là đèn đã cạn dầu. Hắn có một con trai hai con gái, con trai là huyện úy huyện nha, con gái cũng gả không tệ, đều là gia tộc thư hương. Mà bác mình thì là Lý trưởng, hơn nữa kiêm chức thôn trưởng Âu gia trang, cộng thêm tộc trưởng Âu gia. Ở thời đại này, hắn chính là thổ hoàng đế, đại biểu cho quyền lợi cao nhất của Âu gia trang. Nhỏ đến mức mất gà mất vịt, lớn đến mức kết hôn sống chết, đều phải tìm ông ta cân nhắc quyết định, cứ như vậy một năm, cậu ba của Âu gia trang đã một tuổi, tên của cậu ba đều do hắn đặt. Đúng rồi. . . Hôm nay mình đã một tuổi, được đặt tên, nghe nói còn phải có một nhủ danh tương tự cẩu thặng.


Bảo ngươi đừng tới đây ngươi còn tới nữa! Âu Dương khẩn trương, hắn không muốn nhìn thấy lão nương mình bị khi dễ (lão nương = mẹ), mặc dù thân là người trọng sinh, nhưng chỉ một cái nhìn đáng thương cũng đã đủ rồi, mặc dù nàng không bị đuổi ra Âu gia trang, nhưng chỉ dựa vào việc may vá cho người ta mà sống. Tới thì cứ tới, nhưng đừng nói gì cả, bạn gái cũ của con trai ngươi còn lớn hơn cả ngươi.[next]
Chương 2: Một tuổi
"Tha thẩm, đi chợ à?"


 Thanh âm rất êm tai.


 Vương thẩm không chút khách khí đẩy nàng ra vài bước:


 Đừng tới đây, lão gia căn dặn, không thể để ngươi gặp tiểu thiếu gia."


 "Tha thẩm, ta chỉ xem một chút, hài tử một tuổi. . ."


 "Ta nói Liễu tẩu này, nếu ngươi thực vì muốn tốt cho hài tử, thì cách nó xa một chút. Lão gia biết ta để ngươi gặp tiểu thiếu gia, còn không đuổi ta ra khỏi nhà à”.


 Có gì đẹp mắt, bộ dạng thì giống như đoạn lạp xưởng. Vậy coi như xong, trước ngực còn mang theo xích chó. . . Tên khoa học gọi là khóa trường mệnh, là vàng ròng, mình từng cắn qua. Nhưng bác liền không nghĩ thử, một tiểu quỷ đeo thứ như vậy an toàn sao? Lỡ như gặp phải kẻ xấu cởi không ra, giơ tay chém xuống không phải hại chết cháu ngươi.


 Cuối cùng Liễu thị vẫn không thể nào đem lễ vật một tuổi đưa cho Âu Dương, chớp mắt rơi lệ rưng rưng.


 Vương thẩm tiếp tục đi, đi chưa xa thì nói chuyện với một nữ nhân sát thôn tên Tha thẩm. Tha thẩm vác tiểu quỷ trên lưng, thấy Vương thẩm liền xách xuống ôm vào ngực vừa cho bú vừa nói chuyện phiếm.


 Âu Dương khinh bỉ liếc nhìn tiểu quỷ kia, đó là một nha đầu, không chỉ là nha đầu mà còn là vợ của mình, cô dâu nhỏ trong truyền thuyết. Gia gia của nàng là quan lục phẩm hưu trí ở kinh thành, cũng là quan viên lục phẩm đầu tiên trong bao nhiêu năm cách vách Liễu gia thôn. Tiểu nha đầu này tên Tú nhi, không có chút tố chất nào cả, vừa ăn vừa kéo. . . Hừ!


 Tha thẩm rất ân cần mua máy xay gió cho Âu Dương, Con mắt Âu Dương khép lại cự tuyệt nhận hối lộ.


 Dạo qua một vòng trở về, Vương thẩm còn được kiêm chức nấu cơm, về phần yến hội một tuổi buổi tối, là mọi người cùng giúp nhau. Bác của Âu Dương không phải là đại thế gia gì, một người hầu có chút tàn tật làm quản gia, mua một nha hoàn làm bảo mẫu hai cái miệng, còn có chính là mấy đứa ở. Ông bác thật ra người rất tốt, đợi khi nha hoàn này tìm được người trong sạch, cũng sẽ theo như thân phận nữ nhi của mình mà xuất giá, cũng chuẩn bị chút đồ cưới. Nha hoàn Tiểu Thúy cũng chăm sóc hai bác như cha mẹ.


 . . .


 Ông bác năm nay thật ra rất trẻ, chỉ bốn mươi lăm tuổi, nhưng chòm râu ở cằm nói cho Âu Dương, hắn không chỉ là văn nhân, hơn nữa là một văn nhân có uy nghiêm. Nói như thế nào đây, dù sao Âu Dương là thấy đường huynh huyện úy cửu phẩm đang 20 tuổi của mình bởi vì vô duyên vô có cho đường tẩu một cái tát, đường tẩu bỏ về tìm bố chồng cáo trạng. Ông bác bật người dậy liền xông vào huyện thành, đường huynh lập tức xách mông về lĩnh gia pháp, dùng côn đánh đòn mười cái, hơn nữa còn cố ý chọn đứa ở cường tráng nhất ra tay.


 "Đứa nhỏ này kì quái thật, sinh ra đến bây giờ không khóc không cười không ầm ĩ, đôi mắt long lanh sáng ngời."


 Nói chuyện chính là bá mẫu của Âu Dương.


 Ông bác nhận lấy ôm vào trong ngực nhìn, Âu Dương cũng nhìn hắn, hồi lâu đại bá (ông bác) thở dài:


 "Bất kể nói thế nào, chung quy là huyết mạch duy nhất của đệ đệ ta, câm cũng có cách sống của câm vậy."


 Bá mẫu cầm một quả táo đong đưa trêu chọc Âu Dương:


 "Táo này, bảo bối, táo này."


 Cũng gọi là apple, tiếng Pháp là pomme, tiếng Đức là Apfel. . . Âu Dương chạy nước mắt, thân là kỳ tài tinh thông ngôn ngữ bốn nước duy nhất triều Đại Tống, không ngờ ngươi bảo ta gọi quả táo theo ngươi? Sau này truyền đi mình làm sao còn sống ở thời này nữa? Ngủ! Nhớ lại hai tháng trước, bá mẫu vì thí nghiệm mình là câm thiệt hay câm giả, lén bấm một cái trên bàn tay nhỏ bé của mình, mình suýt nữa chửi thề. Hắn cũng không biết, hắn thân ở Hàng Châu có thể có quả táo qua một tuổi, đã tốn không ít tiền.


 Bá mẫu thở dài:


 "Vừa trêu nó liền ngủ, đứa nhỏ này. . ."


 "Bỏ đi bỏ đi."


 Đại bá ngược lại thấy vui.


 . . .


 Đêm đó đèn đuốc sáng trưng phi thường náo nhiệt, nhưng phàm là nữ sĩ cấp bậc tẩu tự đều đi phòng bếp giúp, phòng bếp không chỉ một cái, phòng bếp hàng xóm xung quanh đều dùng, còn cả ghế dựa, bàn, đũa vân vân đều là mọi người gom chung. Tiệc rượu ước chừng là hai mươi bàn ngoại trừ bàn chủ thì đều ở trên phố cả, cơ bản người bổn trang đều tới rồi, trừ lão nương sao chổi của Âu Dương.


 Trước khi ăn mì trường thọ, là tiết mục biểu diễn của Âu Dương, ăn mừng một năm tuổi chính là chọn đồ vật đoán tương lai mọi người quen thuộc, đặt Âu Dương ở bên trong, bên cạnh để mấy thứ như kinh thư, bút, mực, giấy, nghiên mực, kiếm, bàn tính, tiền, sổ sách, trang sức, hoa, son, đồ ăn, con dấu đồ chơi của ba giáo Nho, Thích, Đạo


 Sao không có thương. . . Âu Dương ngồi dưới đất cảm thán, hắn biết tiết mục này không biểu diễn thì không được, lúc này giả ngủ, thì sẽ bị những người lớn vô lương đánh thức. Dù gì đại bá cũng hao tâm tổn trí, cũng cần làm chút cho hắn vui.


 Âu Dương hung ác bò một vòng trên mặt đất, đem tất cả vụn vặt đều thu thập thành một đống, sau đó tay cầm con dấu ngửa mặt lên trời cười to không tiếng động:


 ". . ."


 ". . ."


 Đại bá.


 ". . ."


 Các hương thân.


 Lặng ngắt như tờ, ai cũng chưa từng thấy qua chọn đồ vật đoán tương lai quỷ dị như vậy, cả đám trợn mắt há hốc mồm, ngay cả lời khen tặng đều nói không ra. Thân là phụ thân nhạc phụ tương lai của Âu Dương, chính là quan lục phẩm kia ngược lại rất hài lòng ôm lấy Âu Dương không ngừng khen:


 "Có tiền đồ, đứa này tất có tiền đồ."


 Lặng lẽ chạy nước mắt: Đứa này vừa nhìn đã có được thiên phú làm tham quan nhất đẳng.


 "Có tiền đồ, có tiền đồ!"


 Mọi người cùng nhau phụ họa, về phần có tiền đồ ra sao mọi người cũng không rõ.


 Tiếp theo là đặt tên,đặt tên, cái này trong lòng Âu Dương đã định, lúc người khác nói bảy nói tám, hắn dùng đống đồ bỏ đi kia liều mạng vẽ hình mặt trời dưới đất, cái gì? Ngươi nói ghép chữ? Thể chữ lệ phức tạp như vậy làm sao bổn tiểu quỷ ghép ra được. Đoàn người vừa nhìn, tiểu quỷ này có linh khí. Đại bá ngẫm lại gọi Âu Thiên không hợp, đánh nhịp gọi Âu Dương, vì vậy đại bá lần đầu tiên trông thấy Âu Dương nở nụ cười.


 Một tuổi cứ như vậy trôi qua.


 . . .


 Chừng ba tuổi, Âu Dương cảm giác dây thanh của mình đã có thể nói rõ ra lời, liền học câu có câu không. Sáu tuổi, bắt đầu cùng tiểu quỷ cùng năm trong thôn đến trường. Mà lúc này chuyện thống khổ nhất cũng đã tới rồi, đó chính là không có giải trí. Thân làm một người có thể đi có thể chạy có thể đùa, không có giải trí thật là muốn mạng nhỏ của Âu Dương.


 Mỗi ngày sáu giờ tư thục, đọc đến độ hắn đều không hiểu cái gì là sách thánh nhân. Sau khi xong thì sao? Bơi lội? Vương thẩm đánh chết cũng không cho hắn đi, lên núi? Mọi người cùng nhau hù dọa hắn có sói. Ở trong mắt tiên sinh và bạn học, Âu Dương là một tiểu hài tử trầm ổn từ bé.


 Không! Ta không phải. Trong lòng Âu Dương quát: Ta muốn hát karaoke, ta muốn hóng gió, ta muốn ăn lẩu cay tê dại, ta muốn lên mạng đọc truyện tranh. . . Đánh con quay, không hứng, ném bao cát, nhảy da gân, nhảy ô vuông, một chút hứng thú đều không có. Âu Dương ngửa mặt lên trời thở dài, thật không biết người xuyên việt các thời trước đó sống thế nào, ngày hôm nay quả thực chính là sống không bằng chết.


 Đương nhiên, Âu Dương không định tự sát, hơn nữa tiểu quỷ sáu tuổi tự sát nói ra cũng sẽ có người tin à. Vì tình? Vì tiền? Hoặc là vì tiên sinh đánh vào tay? Là cân nhắc có nên lấy thuyền đi Tây Dương, ít nhất người ta chết chìm trong biển còn tìm không ra thi thể. . .



 Đã thống khổ nhiều năm, Âu Dương ngược lại rất thản nhiên. Cứ vừa sáng sớm tuyệt đối không hơn 6:30 đã bị kéo dậy, buổi tối tuyệt đối không hơn 7:30 liền trên giường ngủ. Nếu nói sinh đẻ không dễ khống chế, vừa đến 7:30 không có gì giải trí, đành phải tới mấy nhà giải trí, ngoại trừ tạo em bé, chẳng lẽ ngươi còn trông cậy vợ chồng cùng đi xem sao băng?[next]
Chương 3: Gia pháp Âu gia
Hai đứa nhóc thả câu bên hồ, một là Âu Dương10 tuổi, một là con của quản gia nhà đại bá Âu Dương tên Âu Bình, nhỏ hơn Âu Dương một tuổi. Đại bá có ít điền sản, dùng cách nói hiện đại là địa chủ, những điền sản này đều là quản gia quản lý, dựa theo các gia trưởng an bài, Âu Bình về sau coi như là thư đồng của Âu Dương.


 "Tiểu thiếu gia!"


 Đứa ở xưng hô Âu Dương là thiếu đông gia, người một nhà thì đều xưng hô tiểu thiếu gia.


 "Đã nói một trăm lần với ngươi, đừng kêu tiểu thiếu gia, kêu tên."


 "Không dám, lần trước cha ta nghe được ta kêu tên ngươi, trở về liền đánh một trận."


 "Tùy ngươi!"


 Âu Dương cảm giác rất mất hứng, sống chung cùng một tiểu quỷ chưa đủ lông đủ cánh. . . Đương nhiên lông mình cũng chưa mọc đủ, nhưng dù sao mình đã từng lớn rồi.


 "Tiểu thiếu gia, sao ngươi không cùng chơi với mọi người?"


 "Bởi vì ta có bệnh."


 "Ngươi sinh bệnh rồi?"


 Âu Bình kinh hãi, liền bị đánh.


 "Sợ cái gì, người ăn ngũ cốc hoa màu, sao có thể không sinh bệnh?"


 Âu Dương thở dài: Một chút cảm giác ẩn dấu cũng không có, thực không biết mấy năm này mình làm sao nhịn nổi. Thấy bộ dáng Âu Bình lo lắng liền an ủi:


 "Lừa ngươi đó, không sinh bệnh."


 Lúc này nha hoàn Tiểu Thúy bối rối chạy tới:


 "Tiểu thiếu gia, lão gia bảo ngươi trở về ngay."


 "Trở về?"


 Âu Dương nhìn trời hỏi:


 "Đại bá có phải rất giận bảo ngươi tìm ta?"


 "Dạ!"


 "Có phải vừa rồi có người tìm đại bá?"


 "Đúng vậy, tiên sinh đã tới, trên tay còn cầm một cuốn sách."


 "Ồ, ngươi về trước đi, tí nữa đi ra."


 Âu Dương uể oải thu cần câu:


 "Có phiền toái rồi" .


 "Phiền toái gì? Tiểu thiếu gia đừng dọa ta, ta nhát gan."


 "Phiền toái gì ta không biết, có điều. . . Chỉ cần ngươi nghe ta, tuyệt đối không có việc gì."


 . . .


 "Quỳ xuống!"


 Đại bá vỗ bàn một cái.


 "Dạ!"


 Âu Dương Âu Bình thật biết điều mà quỳ xuống.


 Đại bá cầm một cuốn sách hỏi:


 "Hai trang cuối cùng của cuốn luận ngữ là ai xé?"


 Âu Bình không chút nghĩ ngợi trả lời:


 "Là ta."


 "Xé thiếu rồi!"


 Âu Dương nói:


 "Là ta, không phải là xé mấy trang sách thôi sao."


 Còn tưởng là chuyện gì chứ.


 Đại bá âm lãnh hỏi:


 Sao ngươi xé sách thánh hiền?"


 "Đại tiện!"


 Dùng lá trúc không thói quen, lau đau không nói, lại không sạch sẽ. Sách này giấy thô ráp một chút, nhưng mình không chê.


 "Gia pháp hầu hạ."


 Đại bá hô một tiếng, quản gia cùng một đứa ở bên cạnh lập tức nâng côn nhỏ.


 "Không phải chứ."


 Âu Dương chảy nước mắt, không đến mức đó chứ? Nhớ rõ gia pháp lần trước vẫn là vì lúc viết Tam Tự kinh dối trá. Lần đó nghĩ lại cũng thấy oan, mình căn cứ tinh thần vô tư đưa Tam Tự kinh đã chép sẵn cho Âu Bình, không nghĩ tới tiểu tử này không dám nhận, còn dọa đến run rẩy đái trong quần, kết quả bị tiên sinh phát hiện. Mặc dù tiên sinh đem Âu Dương lột sạch cũng không tìm được chứng cớ, nhưng người ta là tiên sinh, có thể không giảng đạo lý, thấy lưng Âu Dương không được, đánh bàn tay không tính, còn đâm thọc với đại bá.


 Mặc dù không có chứng cớ, Âu Dương cũng chỉ chết không nhận tội, nhưng giật dây đồng học làm bừa vẫn đã trúng gia pháp. Sau đại bá cùng tiên sinh nghiên cứu rất lâu, rốt cuộc phát hiện, mặt sau ghế dài của tiểu tử này khắc Tam Tự kinh. Đại bá vừa tức giận vừa bội phục, đừng nói tuổi nhỏ như thế, cho dù là người lớn bình thường, chỉ dựa mò cũng không thể làm bừa.


 Trước kia xem như nghịch ngợm, nhưng lần này khác biệt, xé sách thánh hiền vốn là lỗi nặng, nhưng lại dùng thánh hiền đi chỗ đó, quả thực đúng là đại bất kính. Đây cũng chỉ là tiểu hài tử, đổi là quan viên, có thể sẽ bị Ngự Sử buộc tội. Triều Tống trọng văn khinh võ, đây cũng không phải là nói giỡn.


 Quản gia lấy ra hai băng ghế dài Âu Bình không cần người ta nói cũng rất ngoan ngoan nằm sấp ở phía trên. Lần trước thân là người tố cáo cũng tội liên đới, hôm nay thân là người vô tội, một thể bị đánh tuyệt đối không chạy thoát.


 Không có tiền đồ, ta đây là một đường Hoa Sơn không đánh không thành, ngươi ngược lại phản kháng! Âu Dương thở dài.


 "Một!"


 "Ai u!"


 Âu Dương kêu một tiếng, sau đó vội vàng trừng Âu Bình.


 Âu Bình hiểu ra vội vàng gọi bù:


 "Ai u."


 Xong rồi! Đại bá là người tinh minh, vừa nghe thanh âm này lập tức nói:


 "Lột quần."


 Hai mảnh da trâu rớt ra ngoài. Âu Dương thở dài hận không rèn sắt thành kim, nghĩ mình là vua anh minh một đời, sao nhiều lần bị tiểu quỷ chết tiệt này bêu xấu. . .


 "Đánh 20 cái, buổi tối không cho phép ăn cơm."


 Đại bá ném một câu rồi ra cửa, hắn đây là không đành lòng nhìn.


 Côn sắp rơi xuống, bàn tay nhỏ bé của Âu Dương như thiểm điện lấy ra hai văn tiền. Quản gia bên cạnh nhìn thấy suýt nữa hôn mê. Âu Dương mặc kệ, bắt đầu hô:


 "Ai u, điểm nhẹ chút. Ai u, đau quá! . . ."


 Bá mẫu:


 "Đại bá của hắn, ngươi thật hung ác như vậy?"


 "Haizz. . . Đứa này tính tình ngang bướng, vô tâm hướng học, một lòng nghiên cứu bàng môn tả đạo. Không cố gắng giáo huấn một lần, lần sau tất được tiện nghi khoe mã."


 Bá mẫu hô vào trong:


 "Hạ thủ nhẹ một chút, đừng đánh hư hài tử."


 "Lòng dạ đàn bà, đi đi đi."


 Âu Dương cúi đầu với quản gia:


 "Tạ ơn quản gia bá bá, cám ơn Vương Nhị thúc thúc. Tiền các ngươi cũng ngại thu, ta liền giữ lại trước."


 Quản gia cùng Vương Nhị cười khổ, chuyện này là sao vậy.


 Âu Dương kéo Âu Bình dặn dò:


 "Buổi tối đại bá tìm ta, ngươi nói ta vì buổi tối không có cơm ăn, cho nên phải đi nhà cô cửa thôn đông qua đêm."


 "Nhà cô?"


 Âu Dương nhỏ giọng nói:


 "Ba của ngươi tí nữa sẽ bán đứng chúng ta, ta bị đánh ngươi cũng chạy không được. Chờ sáng mai ta tìm tiên sinh nhận lỗi trước, để tiên sinh theo giúp ta về nhà, trận đánh này, xem như tránh thoát. Lần sau thông minh chút. . . Quản gia bá bá tạm biệt, Vương Nhị thúc thúc tạm biệt."


 Nhìn đã biết cái miệng ngọt rồi.


 . . .


 Âu Dương không đi thôn đông, mà đến thôn tây. Vị trí sắp ra thôn có một nhà tranh, sân không lớn, cửa trong sân đã khóa lại. Âu Dương nhìn xung quanh không có ai, lấy một cây tăm bằng trúc đút hai cái đem khóa mở ra. Khoá kim loại thời xưa này Âu Dương đã nghiên cứu vài ngày, vốn cho là mình không cách nào chiến thắng trí tuệ cổ nhân, lại không nghĩ mình quá chủ động. Tỷ như ổ khóa này tên khoá Hoa Kỳ, thật ra chỉ cần đè miếng lò xo là được, không cần xoay tới xoay lui. Có tay nghề làm bạn, xem ra mình muốn bị chết đói ở cổ đại cũng khó.


 Không nên hiểu lầm, Âu Dương dù sao cũng là cảnh sát, có nghèo hơn nữa cũng sẽ không trộm cướp bách tính. Nơi này là chỗ ở của người mẹ sao chổi của hắn. Mấy ngày hôm trước, nhà mẹ đẻ gửi thư, nói là bà ngoại mình bệnh nặng. Nhưng căn cứ phân tích của Âu Dương cho thấy, đây chẳng qua là âm mưu. Nếu đoán không lầm, nhà mẹ đẻ này là muốn đem mẹ mình lừa đi tái giá.


 Vào cửa, bên trong rất chỉnh tề sạch sẽ, không có gia cụ gì, phòng bếp chỉ có một tủ gỗ đơn giản, vại gạo đã thấy đáy. Căn phòng rất đơn giản, rất nghèo khó. Gian phòng có một cái bồ, trên đó còn có một cái quần không bị rách, hiển nhiên đi rất cấp, ngay cả đồ cũng tịch thu. Một chén đèn dầu, ngay cả nến cũng không có. Đốt chính là đuốc cành thông, khói không nhỏ, sặc con mắt.


 Âu Dương lấy ra một trăm văn tiền để trên giường, dù sao ngày mai cũng mất, còn không bằng cứu tế mẹ mình trước. Âu Dương là đứa nhỏ đương nhiên không có tiền, nhưng lúc ăn tết đại bá cho một văn áp tuổi, sau đó. . . có một phong tục không tốt, làn gió đánh bạc dịp ăn tết rất thịnh hành. Âu Dương vốn cũng không hiểu rõ lắm đối với cái này, nhưng hắn có một nữ cấp dưới, được xưng vô ảnh thủ sòng bạc. Âu Dương khiêm tốn học nửa tháng, trực tiếp đánh bại nữ cấp dưới này, khiến nữ cấp dưới này hối hận liên tục. Từ phương diện này mà nói, Âu Dương với mấy chuyện này rất có thiên phú.



 Nếu biết đánh cuộc, ăn tết đại bá cũng không để ý, Âu Dương tham gia náo nhiệt lăn lộn mồng 1, mồng 2, mồng 3 liền gom góp được một trăm văn. Dựa vào thua ít thắng nhiều, không ai biết Âu Dương đã là tiểu tài chủ.
Publicar un comentario (0)
Artículo Anterior Artículo Siguiente

Facebook