Hôn Ước Và Nỗi Đau |
Chương 21: " Anh Đã Bao Giờ Yêu Bảo Phương Thật Lòng Chưa? "
Thấm thoát đã một tháng trôi qua, một tháng này là một tháng vô cùng khổ cực và đau khổ đối với nó. Đối với những người phụ nữ đang mang thai khác thì thời kì mang thai là thời kì hạnh phúc nhất, là thời kì được các ông chồng yêu thương, chiều chuộng, là thời kì mà các bà mẹ được tẩm bổ đầy đủ để sinh con nhưng đối với nó thì không như thế. Nó chịu đầy khổ cực và tủi nhục, nó phải chịu sự ghẻ lạnh của hắn, sự tàn nhẫn của Nghi. Hằng ngày, nó phải lau dọn nhà cửa, nấu ăn và còn phải... chịu đánh đập. Nó không được ăn uống đầy đủ như bao người, hằng ngày nó chỉ được ăn cơm thừa canh cặn của hắn và Nghi nhưng nó vẫn không nói gì với bất cứ ai, ngay cả Uyên và Hoàng Bảo vẫn hằng ngày gọi điện hỏi nó sao rồi? Hắn có đối xử tốt với nó không? Sức khỏe của nó ngày càng xấu đi, khuôn mặt nó không còn như lúc trước nữa mà thay vào đó là một khuôn mặt xanh xao, tiều tụy. Toàn thân nó đầy những vết roi da đánh...
8.00 a.m
Khi hắn và Nghi đã rời khỏi, nó mới dám vào nhà. Nó lên phòng, tắm rửa thật sạch sẽ rồi quay xuống nhà dọn dẹp thức ăn thừa. Sau khi đã dọn dẹp nhà cửa hết tất cả, nó bưng một tô thức ăn ra bàn ăn, nó ngồi xuống nhìn tô thức ăn mà nước mắt lại rơi, nó đặt tay lên bụng mình, khẽ nói:
- Con à, ngoan nha! Sau này, khi con lớn lên nhớ có hiếu với ba con đó, ba con tốt với mẹ con chúng ta lắm.
Reng...Reng...Reng
Có tiếng chuông cửa, nó vội lau nước mắt rồi chạy ra mở cửa, một cặp nam nữ đang trước nhà với khuôn mặt vô cùng rạng rỡ. Uyên đưa chiếc bánh kem đang cầm trên tay lên đưa trước mặt nó, nói:
- Bánh kem đây, tao biết mày thích bánh kem nên mua đó. Mày chắc đang ôm nghén nên tao nghĩ nghĩ mày có thể sẽ rất thèm bánh kem.
- Ừm, cảm ơn mày. - Nó ráng nở một nụ cười tươi hết sức có thể.
- Ây da, có bánh bao mà em thích nhất nữa nè. - Hoàng Bảo đưa lên những cái bánh bao đang nóng hổi.
- Ừm, em cảm ơn anh nhiều lắm. - Nó lại nở một nụ cười.
- Nè, mày không tính mời tụi tao vào nhà à.
- Ờ, mời vào.
Nó đóng cửa cẩn thận rồi cùng vào nhà với Uyên. Nó nói:
- Để tao vào trong cắt bánh kem.
- Ừm, tao đi với mày.
Vừa bước vào bếp hiện ngay ra trước mặt Uyên là một tô thức ăn tên bàn, Uyên nói:
- Bảo Phương, hằng ngày mày ăn những thứ này à?
- Tao... - Nó không biết nói sao.
- Mày đừng nói với tao là Quang Bảo để ày ăn thức ăn thừa nha. - Uyên vừa nói vừa tiến đến nắm lấy cổ tay nó.
- Á, đau. - Nó hét lên rồi rụt tay lại.
- Mày bị làm sao vậy. Đưa tao xem.
- Tao đâu có bị gì đâu.
- Đưa tao xem. - Uyên giật cánh tay nó rồi kéo tay áo lên. Uyên không thể tin vào mắt mình được nữa. - Quang Bảo đánh mày hả?
- Không, là tao đi không cẩn thận rồi vấp ngã thôi.
- Mày định lừa ai, rõ ràng đây là vết dây da đánh.
- Tao...
- Vậy có phải Gia Nghi đánh mày không?
- Tao đã nói là không có gì mà.
- Thôi, Uyên. Nếu Bảo Phương đã không chịu nói thì đừng ép em ấy nữa. - Hoàng Bảo là người im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên lên tiếng.
- Được, nếu mày đã không chịu nói thì tao cũng không ép. Chúng ta cắt bánh kem ăn thôi. - Uyên nói.
Ở lại nói chuyện vơi nó một chút thì Uyên và Hoàng Bảo cũng ra về, khi chiếc xe đã đi khỏi nhà nó, Uyên nói:
- Anh chở em đến công ty hắn đi.
- Em muốn làm gì?
- Em không muốn Bảo Phương chịu đau khổ nữa, em sẽ dắt nó đi.
- Được, anh đến đó cùng em.
- Không cần đâu, anh chỉ cần chở em đến là được rồi,
- Không, anh sẽ đi cùng em, dù sao Bảo Phương nó cũng là bạn của anh.
- Ừm, thôi được.
Về phần nó khi tiễn Uyên và Hoàng Bảo xong thì quay vào nhà.
Reng...Reng...Reng...
- Alo. - Nó nói.
- Cô lên phòng lấy sấp tài liệu màu vàng trên bàn đem đến công ty cho tôi, nó là tài liệu rất quan trọng cho cuộc họp hôm nay của Quang Bảo. - Nghi nói.
- Được.
Sau khi ngắt máy, Nghi nở một nụ cười rồi khẽ nói:
- Bảo Phương, hôm nay tôi sẽ cho cô nếm vị đu khổ khi mất đi đứa con.
Cốc...Cốc...Cốc...
- Mời vào. - Hắn nói.
- Thưa tổng giám đốc, có người muốn gặp anh. - Trợ lý Trần nói
- Ai vậy?
- Là tôi. - Uyên bước vào nói, phái sau là Hoàng Bảo.
- Cô đến tìm tôi làm gì?
- Tôi đến để nói với anh chuyện của Bảo Phương.
- Tôi không có gì để nói về cô ta.
- Anh đã bao giờ yêu Bảo Phương thật lòng chưa? Tôi chỉ muốn hỏi anh có bao nhiêu đó.
- Có, tôi đã yêu cô ta rất nhiều nhưng những thứ tôi nhận về từ cô ta chỉ là sự phản bội và sự lừa dối.
- Vậy anh đã một lần nào cố gắng điều tra sự thật hay chưa?
- Chính mắt tôi nhìn thấy thì đó là sự thật.
- À, vậy sao. Tôi nghĩ chúng ta đã không còn gì để nói.
- Vậy mời cô về cho.
- À, quên. Sẵn đây tôi nói với anh điều này, Bảo Phương nó chưa bao giờ lừa dối hay phản bội anh nhưng chính anh đã phản bội nó và... - Uyên bỏ lửng câu nói rồi bước đi.
Nó vừa đến cửa công ty, nó thấy thang cuốn đang rất đông người nên đi đến thang bộ. Nghi đứng trên phòng làm việc nhìn xuống rồi cầm lấy điện thoại nói:
- Chính là cô gái đang cầm sấp tài liệu màu vàng đó. Anh đẩy cô ta xuống cho tôi. - Vừa dứt lời, Nghi nở một nụ cười nham hiểm rồi chờ xem cảnh đẹp.
Một tên đàn ông đi xuống cố ý va va vào nó khiến nó trượt chân và...ngã xuống cầu thang. Nó lăn tròn trên cầu thang rồi cuối cùng đáp xuống ngay dưới đất. Nó đưa tay lên ôm lấy bụng, bụng nó đang rất đau, đau lắm, một dòng máu tươi chảy dài giữa hai chân nó. Anh bảo vệ chạy đến bên nó, nó gắng gượng đưa tập hồ sơ lên rồi nói:
- Anh... đem lên cho... tổng giám đốc... giúp tôi.
- Nhưng thưa phu nhân.
- Anh... đi mau... lên. - Nó thở hổn hển.
Uyên và Hoàng Bảo vừa bước ra khỏi phòng hắn thì thấy có chuyện gì, Uyên định bỏ qua nhưng khi nhìn thấy người đang nằm đấy là nó thì Uyên và Hoàng Bảo liền chạy đến:
- Bảo Phương, mày sao vậy? Bảo Phương. - Uyên hét lên.
- Uyên.
- Hoàng Bảo, mau đưa nó đến bệnh viện. - Uyên vừa dứt lời thì nó ngất đi. Hoàng Bảo chạy vội đến bế nó lên chạy ra xe.
Nghi đưa điện thoại lên tai, nói:
- Anh làm tốt lắm, tôi nhất định sẽ không bạt đãi anh.
- Cảm ơn cô.
Nghi nói rồi ngắt máy, nở một nụ cười ác độc.
Chương 22: Mất Con.
Nó đang đi trên một cánh đồng hoa hồng, bên cạnh là Quang Bảo và con nó, vừa đi hắn vừa nói:
- Cánh đồng đẹp chứ em?
- Dĩ nhiên là đẹp rồi chứ anh, được ở bên anh dù ở đâu thì cũng đẹp cả. - Nó tựa vào vai hắn nói.
- Ừm. - Hắn khẽ đặt lên môi nó một nụ hôn thật nhẹ nhàng.
- Mẹ ơi, ba ơi. - Con nó vẫy tay.
- Mẹ tới liền đây. - Nó nói.
Đột nhiên, Nghi xuất hiện nắm lấy tay con nó, nói:
- Cô muốn con lắm à, tôi sẽ không bao giờ cho cô thực hiện.
- Cô làm gì vậy, trả con lại cho tôi. - Nó hốt hoảng.
- Một con người như cô, không đáng để có được thiêng chức làm mẹ. - Hắn đột nhiên lạnh nhạt nói.
- Quang Bảo, anh làm sao vậy? Nó là con của em và anh mà. - Nó nói.
- Nhưng từ bây giờ nó là con của tôi và Gia Nghi.
Hắn nói rồi bước đến bên Nghi rồi cả ba người quay lưng lại bước đi bỏ lại nó đứng đó một mình. Nó chạy theo hắn và con, chạy mãi, chạy mãi mà vẫn không tới được, nó quỳ xuống khóc nức nở:
- Quang Bảo ơi, con ơi. Phạm Gia Nghi, cô trả Quang Bảo và con lại cho tôi.
Nó ngồi bật dậy, nước mắt vẫn đang rơi, miệng vẫn đang lấp bấp gọi tên hắn và con. Thì ra chỉ là mơ, không phải là sự thật. Uyên ngồi cạnh bên nó, vẻ mặt lo lắng, vội nói:
- Bảo Phương, mày tỉnh lại rồi.
Nó ngó quanh căn phòng, mùi thuốc sát trùng nồng nặc, đây chẳng phải là bệnh viện sao. Nó vô thức đặt tay lên bụng, cảm thấy có cái gì đó mất mát. Nó quay qua Thanh Uyên, vội hỏi:
- Con của tao sao rồi?
- Con mày lên thiên đường rồi. - Thanh Uyên vội vàng ôm lấy nó.
Nó như chết lặng, con nó mất rồi sao, con nó mất rồi sao. Từng giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt trắng bệch, nó gào lên trong vô vọng, con nó còn chưa thành hình mà đã mất rồi sao, chắc con nó sẽ rất đau. Nó khóc nấc lên, Thanh Uyên ở bên cạnh thấy nó như vậy cũng không thể kìm được nước mắt, Uyên ôm chặt nó hơn. Hoàng Bảo thấy vậy vội đi kêu bác sĩ. Bác sĩ đành tiêm cho nó một mũi thuốc an thần, nó mới có thể thiếp đi.
Mấy ngày sau, nó vẫn thất thần. Khuôn mặt trắng bệch, chẳng chịu ăn uống gì cả khiến Thanh Uyên và Hoàng Bảo vô cùng lo lắng. Nó hằng ngày vẫn cứ ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những đứa trẻ đang vui đùa cùng ba mẹ chúng, nó đã từng có một giấc mơ là khi con nó lớn, nó và hắn sẽ cùng dẫn con đến cánh đồng hoa hồng để ngắm, sau đó lại đến cánh đồng nha đam, nơi mà nó và hắn đều rất thích nhưng giờ đây tất cả đều là giấc mơ, con nó đã mất, hắn cũng chẳng thèm quan tâm đến nó. Đột nhiên cánh cửa được đẩy vào, nó khẽ nói:
- Tao không muốn ăn gì cả.
- Là mẹ đây con. - Giọng một người phụ nữ vang lên, không phải Thanh Uyên chẳng phải mẹ nó mà là mẹ hắn.
- Mẹ, sao mẹ lại ở đây. - Nó nói.
- Mẹ là mẹ chồng cũng được coi là mẹ ruột của con rồi, mẹ phải đến thăm con chứ. Tại sao con lại không nói ẹ gì cả vậy?
- Con...
- Con bé ngốc này, Quang Bảo nó đối xử với con như vậy, tại sao con không nói với mẹ chứ?
- Con...
- Thôi, bây giờ nghe mẹ hỏi.
- Dạ.
- Con có phản bội Quang Bảo hay không? Và con có thật lòng yêu nó?
- Con thật lòng yêu anh ấy và con cũng chưa từng phản bội anh ấy.
- Được, bây giờ mẹ muốn nói với con điều này, nếu con thật lòng yêu nó thì hãy rời bỏ nó đi. Con hãy một lần thử đánh cược tình yêu của chính mình.
- Dạ, ý của mẹ là gì?
- Ý của mẹ là...
Nó ngồi trên giường, khuôn mặt đã phần nào có sắc hơn. Thanh Uyên đẩy cửa bước vào:
- Mày sao rồi, Bảo Phương.
- Thanh Uyên, tao nhờ mày một chuyện được không?
- Được.
- Điều tra giúp tao người đàn ông va vào tao hôm đó là do vô tình hay cố ý. Nếu cố ý thì tiếp tục điều tra xem ai là người chủ mu.
- Ừm, Bảo Phương đã trở lại rồi.
- Bảo Phương tất nhiên phải quay trở lại. - Nó khẽ nở một nụ cười.
Thanh Uyên nói rồi bước ra ngoài, nó ở lại suy nghĩ những gì mẹ hắn nói. Và nó đã có quyết định của chính mình, nó sẽ thực hiện theo những gì bà nói, nó sẽ thử một lần đánh cược tình yêu của chình mình.[next]
Chương 23: Sự Thật - Thử Một Lần Đánh Cược Tình Yêu Của Chính Mình.
Uyên đẩy cửa phòng bước vào. Nó đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, Uyên bước đến bên nó nhìn vào máy tính xem nó đang xem gì mà chăm chú thế. Và hiện ngay ra trước mặt Uyên là một bài báo với dòng chữ rất to " TỔNG GIÁM ĐỐC CÔNG TY B & N SẼ ĐÍNH HÔN VỚI CÔ NGƯỜI MẪU NỔI TIẾNG - PHẠM GIA NGHI. ". Uyên không thể tin được là hắn để những gì cô nói ngoài tai, hắn đã thực sự không còn yêu nó nữa sao mà lại có thể làm ra những chuyện này trong khi nó thì đang sống dở chết dở trong bệnh viện. Uyên khẽ đặt tay lên vai nó, nói:
- Bảo Phương, mày...
- Tao không sao, chỉ là tao đang xem báo thì bắt gặp thôi. - Nó cắt lời Uyên.
- Nhưng...
- Tao ổn mà. À, mày điều tra chuyện đó tới đâu rồi.
- Tao đã điều tra được tên đàn ông hôm đó đã cố ý va vào người mày và người chủ mưu lần này vẫn là...
- Phạm Gia Nghi. - Cả Uyên và nó cùng đồng thanh. Cả khi cùng bật cười khi thấy được sự trùng hợp này.
- Ừm, rồi bây giờ mày tính làm gì tiếp theo. - Uyên lên tiếng trước.
- Mày gửi hết tất cả các chứng cứ đó qua ẹ chồng tao đi và cả bản ghi âm này nữa.
- Mày tính làm gì vậy?
- Tao sẽ thử một lần đánh cược tình yêu của chính mình.
- Ừm, tao sẽ gửi qua ngay.
- Khoan, còn một chuyện nữa.
- Mày cứ nói đi.
- Mày đặt giúp tao một vé máy bay đi Mỹ.
- Mày đến Mỹ làm gì?
- Tao đến đó để quên hết tất cả mọi chuyện và để bắt đầu ột cuộc sống mới.
- Ừm.
- Sẵn đây tao sẽ báo ày biết một tin vui, tao sẽ quay lại công ty làm việc.
- Thật sao?
- Thật nhưng tao sẽ chỉ công bố cho tất cả các nhân viên trong công ty biết. Không được để lọt bất cứ thông tin nào về tao ra ngoài.
- Vậy thì tốt quá rồi, thế này mới là Bảo Phương bạn tao chứ?
- Tất nhiên.
Đã hai tuần trôi qua kể từ ngày nó mất đi con. Hôm nay, nó sẽ lên máy bay sang Mỹ, nó sẽ bỏ tất cả quá khứ lại phía sau và sẽ bắt đầu một cuộc sống mớ.
" Chuyến bay từ Việt Nam sang Mỹ sẽ bắt đầu trong 5 phút nữa. "
Nó quay lại ôm chào tạm biệt Uyên, Hoàng Bảo và cả mẹ nó, mẹ hắn nữa. Mẹ nó đã được Thanh Uyên đưa đến đây tiễn nó đi. Uyên biết nó sẽ rất nhớ mẹ nên đã đưa mẹ nó đến. Nó kéo vali đi vào trong, nó vẫy tay chào mọi người rồi bước đi, bước đến nơi nó sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
Khi thấy nó đã đi, cả bốn người rời khỏi sân bay. Uyên và Hoàng Bảo đưa mẹ nó về Bến Tre còn mẹ hắn thì sẽ bắt đầu thực hiện một việc mà nó đã nhờ. Một việc bắt đầu cho việc đánh cược tình yêu của nó. Bà bắt taxi đến nhà hắn, bà biết hôm nay nhất định hắn sẽ không đi làm. Chiếc taxi dừng lại trước cửa nhà hắn, bà bước vào thấy hắn đang ngồi xem tài liệu trên ghế sofa. Mẹ hắn nói:
- Quang Bảo.
Hắn giật mình quay qua, hắn ngạc nhiên nói:
- Mẹ, sao mẹ lại đến đây.
- Mẹ đến để thăm Bảo Phương. - Mẹ hắn giả vờ hỏi.
- Bảo Phương, cô ấy...cô ấy...
- Nó sao rồi, mẹ muốn gặp nó.
- Cô ấy không có nhà ạ. - Hắn đành nói dối, hắn không biết nó đã đi đâu.
- Con còn dám nói dối.
- Mẹ nói cái gì, con đâu có nói dối đâu.
- Mẹ biết hết tất cả mọi chuyện rồi.
- Là cô ta nói với mẹ sao?
- Không, là Thanh Uyên nói. Thanh Uyên mong mẹ đến bệnh viện để thăm nó.
- Sao, Bảo Phương ở bệnh viện. Tại sao cô ấy lại ở bệnh viện? - Hắn bất ngờ.
- Nó bị ngã lầu, sẩy thai.
- Sẩy thai... sẩy thai sao?
- Ừm.
- Vậy bây giờ cô ấy ở đâu?
- Nó đã lên máy bay đi ra nước ngoài rồi.
- Cô ấy đi đâu vậy mẹ.
- Mẹ không biết nhưng trước khi đi, nó đã nhờ mẹ gửi cái này cho con. Đây là toàn bộ sự thật về sự hiểu lầm của con về nó.
Bà đưa cho hắn một tệp hồ sơ, hắn mở ra và không thể tin vào mắt mình được nữa, tất cả những chuyện đó chỉ là hiểu lầm, tất cả những chuyện đó đều do một tay Nghi sắp đặt, chính cô ta đã dàn chuyện nó phản bội hắn rồi cả việc khủng hoảng công ty, tất cả đều do Nghi làm. Hắn không còn đứng vững được nữa. Hắn tiếp tục lấy ra một cái máy ghi âm, hắn bật máy lên và nghe, là giọng của nó:
" Quang Bảo à, lúc anh nghe được đoạn ghi âm này thì em đã rời xa anh rồi. Chắc lúc này anh cũng đã biết được toàn bộ sự thật rồi chứ! Em chưa từng phản bội anh và từ đầu cho đến cuối, em vẫn luôn một lòng yêu anh, chưa bao giờ thay đổi nhưng rất tiếc là anh đã không biết, anh đã không biết là em đã vì anh mà làm những gì. Anh đáp lại tình cảm của em bằng tất cả những sự lừa dối, bằng tất cả những sự hành hạ, bằng tất cả những vết cứa sâu vào tim em nhưng em vẫn không thể ghét anh, em không thể hận anh được vì con tim và lý trí không cho em được làm điều đó, nó cứ mãi nói là em yêu anh. Anh à, đứa con đã mất của chúng ta, à không, đứa con đã mất của em, nó thật sự là con của anh, nó là con của anh mà không phải là của ai khác và em cũng vậy, em vẫn là của anh mà không phải của bất kỳ một người đàn ông nào khác nhưng đến lúc anh biết được sự thật này thì đã quá muộn rồi phải không anh? Con chúng ta đã không còn và tình yêu mà em dành cho anh chắc có lẽ cũng đã phần nào tan biến. Hôm nay, em đã đọc được bài báo nói về việc đính hôn của anh và Gia Nghi, nếu anh thật sự yêu cô ấy thì em xin được chúc anh mãi sống hạnh phúc bên cô ấy và em xin được chúc anh và cô ấy sẽ có được thật nhiều những sinh linh bé nhỏ. GỬI ANH, NGƯỜI EM ĐÃ TỪNG RẤT YÊU. "
Hắn khụy xuống đất, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt điển trai. Hắn nói trong vô vọng:
- Bảo Phương, anh...xin lỗi...em. Anh... yêu em, anh yêu...em thật sự và chưa bao giờ...thay đổi. Xin...em hãy...trở về bên anh.
Chương 24: Có Duyên Nhất Định Sẽ Gặp Lại.
Hắn đi vào phòng, hắn nhìn quanh căn phòng như nó vẫn còn ở đây, mọi thứ vẫn vậy sao nó nỡ bỏ hắn mà đi. Hắn bước đến sờ tay vào những đồ vật của nó, hắn nhớ nó rất thích màu hồng và mèo nên tất cả đồ của nó đều có hình ảnh của những chú mèo và màu hồng. Hắn nhớ nó không thích trang điểm nhưng trong phòng, hắn vẫn để một cái bàn trang điểm cho nó, hắn vẫn hay thường nói với nó rằng khi ra đường phải trang điểm một chút cho tự nhiên hơn. Hắn bước đến tủ quần áo, tất cả số váy và giày cao gót hắn mua cho nó vẫn còn ở đây, hắn từ lâu rồi đã không còn thấy nó mặc váy nữa, từ sau vụ hiểu lầm, hắn đã bắt nó làm một người ở, mặc những bộ quần áo rách rưới. Hắn bước đến bàn làm việc cầm lên tấm ảnh của nó, nước mắt lại chảy dài trên khóe mi cay dù có cố kìm chế cảm xúc của mình nhưng sao mỗi lần nhìn nụ cười đó của nó thì hắn lại rơi nước mắt thế này. Hắn bật radio lên nghe, hắn biết nó rất thích nghe radio. Có lần hắn hỏi nó:
- Sao em thích nghe radio quá vậy?
- Em thích nghe là bởi vì nó có rất nhiều câu chuyện kể về các mảnh đời khác nhau của mỗi người, những chuyện tình vui có, buồn có. Em muốn bản thân mình hiểu rõ hơn về cái thế giới này.
- Vậy em ở bên anh là chuyện tình nào? - Hắn ôm nó vào lòng hỏi.
- Là chuyện tình vui rồi, em rất hạnh phúc khi được ở bên anh. - Nó vui đầu vào ngực hắn.
Hắn nhớ lại câu trả lời của nó mà lòng lại đau vô cùng, hắn khẽ nói:
- Cuối cùng, chuyện tình của anh và em là chuyện tình buồn vì anh đã gây cho em quá nhiều đau khổ.
Radio phát lên một bài hát:
Người yêu ơi em đang nơi đâu
Về với anh em yêu của anh
Anh nhớ em, ôi nhớ sao
Biết bao làn môi ấm
Hờn giận anh nên em buồn lang thang
Tội thân em bơ vơ đường đêm khuya.
Vắng em trong đời,với anh bây giờ.
Như là cây khô.
Người yêu ơi anh đã trách lầm người.
Hãy về đây cho anh được thứ tha.
Em ơi anh đã sai rồi.
Giờ anh không mong chi,chỉ mong sao em về bên anh.
Còn yêu anh xin em hãy rộng lòng.
Quay vê đây với căn nhà xưa.
Em ơi anh đã biết sai rồi.
Thời gian qua không em,đã cho anh bao điều cay đắng.
Giờ em đang lang thang ở nơi đâu.
Có biết rằng anh lo lắng nhiều không.
Em dấu yêu,hãy trở về.
Anh sẽ không còn làm em khóc. - Hối hận muộn màng.
Hắn dựa đầu vào tường nghe bài hát, lời bài hát như những gì hắn muốn nói với nó, không biết giờ nó có đang nghe bài hát này giống hắn không. Hắn thực sự đang rất hối hận nhưng giờ đã trở thành muộn màng.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Nghi bước vào đưa tay bật đèn. Thấy hắn đang ngồi đó, Nghi nói:
- Sao anh lại ngồi đấy?
- Tôi muốn ngồi đâu là chuyện của tôi. - Hắn lạnh nhạt.
- Thôi, anh dậy ăn cơm đi, mẹ anh ngồi ở dưới phòng khách đấy.
- Cô bây giờ mà vẫn còn đóng kịch được hả? Cô lừa dối tôi như thế chưa đủ à?
- Anh đang nói gì vậy, em không hiểu.
- Tôi không ngờ cô là một con người như vậy, con tôi thì có tội tình gì mà cô lại nỡ nhẫn tâm giết nó, tôi và cô cũng có thù oán gì với nhau đâu mà cô lại đối xử với Bảo Phương như vậy?
- Anh biết hết rồi à, nếu anh đã biết thì tôi cũng không ngần ngại mà nói cho anh biết anh và con của anh thì đúng là không có thù oán gì với tôi nhưng cô ta thì có, chính cô ta đã đẩy công ty người mà tôi yêu nhất vào vực phá sản, chính cô ta đã khiến đứa con chưa thành hình của tôi phải chết nên bây giờ tôi phải bắt cô ta ném mùi gấp tôi ngàn lần.
- Bốp - Hắn tát Nghi một cái. - Tôi không ngờ cô lại là người như vậy.
- Rồi tôi sẽ trả lại cái tát này cho anh và cô ta gấp ngàn lần.
Nghi cười lớn rồi ngoảnh mặt bước đi. Hắn lại ngồi dựa đầu vào tường. Cánh cửa lại mở ra, mẹ hắn bước vào. Bà bước đến bên hắn, nói:
- Con có hối hận thì giờ cũng đã muộn rồi.
- Con mất cô ấy rồi thật sao mẹ?
- Nếu có duyên thì nhất định con và nó sẽ gặp lại. Lúc đó con hãy bắt đầu lại từ đầu.
- Có duyên thì nhất định sẽ gặp lại.
- Đúng vậy.
Nghi sau khi rời khỏi nhà hắn thì có điện thoại reo:
- Alo.
- Bây giờ Bảo Phương cô ta cũng đã ra nước ngoài rồi, bây giờ cô hãy quay trở lại đây đi. - Đầu dây bên kia nói.
- Nhưng chính tôi đã sơ sẩy để cô ta đi.
- Không sao, sau này chúng ta sẽ cho cô ta nếm mùi sau.
- Vâng.[next]
Chương 25: Trở Về.
Sáu năm sau... Tại sân bay.
Sáu năm xa quê hương, giờ đây, nó đặt bước chân đã cứng cỏi hơn nhiều của mình xuống máy bay, đưa đôi mắt đã sắc hơn, lạnh lùng hơn nhìn lại nơi đây, nơi đã gây cho nó quá nhiều nỗi đau. Giờ đây, nó đã đóng chặt cánh cửa trái tim, không cho phép nó được yêu bất cứ một người nào nữa, nó đã có quá nhiều vết thương rồi, nó không còn chỗ cho ai rạch vào nữa đâu. Uyên vẫy tay với nó:
- Bảo Phương, tao ở đây nè!
Nó bước đến chỗ Uyên và Hoàng Bảo đang đứng, nó khẽ mỉm cười rồi ôm lấy cô bạn thân:
- Lâu quá không gặp.
- Hihi. - Uyên cười. Đột nhiên, Uyên thấy có hai người đang đứng sau nó - Đây là ai vậy?
- À, tao quên giới thiệu. Đây là Lê Đăng Duy - bạn thời thơ ấu của tao, tao tình cờ gặp anh ấy ở bên Mỹ còn kế bên là Đoàn Ngọc Lam, cũng có thể nói là bạn gái của Đăng Duy. Còn đây là Thanh Uyên và Hoàng Bảo mà em đã nói đến đó.
- Chào, tôi là Lê Đăng Duy. - Đăng Duy cười.
- Chào, còn tôi là Đoàn Ngọc Lam, tôi không phải là bạn gái của Đăng Duy như Mun nói đâu.
- À... - Uyên à lên một tiếng.
- Thôi, chắc mọi người cũng mệt rồi. Chúng ta về thôi.
- Ừ. - Tất cả đồng thanh.
Đăng Duy và Ngọc Lam thì đã có xe đến đón. Còn nó phải đi nhờ xe của Thanh Uyên và Hoàng Bảo, nó ngồi trên xe mà tay vẫn đang cầm tập tài liệu xem qua xem lại. Uyên thấy vậy, lắc đầu nói:
- Mày ở đâu cũng làm việc được cả.
- Mày và Hoàng Bảo thì chừng nào kết hôn. - Nó lãng sang chuyện khác.
- Chắc cũng hai tháng nữa.
- Ừm.
- Còn mày?
- Tao sao?
- Mày tính như vầy luôn à.
- Chắc vậy.
- Cũng sáu năm rồi, mày không tính quay lại với hắn à. Sáu năm nay, theo như tao biết thì hắn đã sống trong đau khổ rất nhiều đó, hắn rất muốn mày trở về bên hắn.
- Tao biết nhưng tao có kế hoạch của riêng mình.
- Ừm, còn anh chàng Đăng Duy lúc nãy.
- Sao?
- Tao thấy anh ấy nhìn mày mày bằng ánh mắt rất khác với mọi người đó.
- Tao biết.
- Rồi mày tính sao, tao thấy cô bạn Ngọc Lam đó có vẻ thích Duy đấy.
- Tao biết, tao sẽ gáng ghép hai người họ lại với nhau, tao biết Đăng Duy không thật sự yêu tao, đó chỉ là cảm xúc nhất thời, người mà anh ấy thật sự yêu là Ngọc Lam, tại anh ấy không biết thôi. Tao sẽ khiến anh ấy hiểu rõ được tình cảm của chính mình.
- Ừm.
- Hoàng Bảo, anh chở em về công ty luôn đi. - Nó quay qua nói với Hoàng Bảo.
- Em vừa mới xuống máy bay mà. - Hoàng Bảo lo lắng.
- Không sao, em chịu được mà.
- Ừm.
- À, mà từ nay khi ở trước mặt mọi người, phiền hai người gọi em là Mun.
- Ok. Mày cứ nói hoài.
- Rồi mày tính làm gì tiếp theo.
- Tao sẽ ký hợp đồng với B & N bằng danh nghĩa công ty " The Rose ". Sau đó, tao sẽ dụ Phạm Gia Nghi và người đứng sau cô ta xuất hiện.
Chương 26: Ký Hợp Đồng.
Hoàng Bảo chở nó và Thanh Uyên đến công ty, Uyên dẫn nó lên một căn phòng được bố trí khá giản dị. Uyên nói:
- Đây là phòng làm việc của mày đấy. Căn phòng này nó đã chờ mày quay lại 8 năm rồi.
- Ừm, căn phòng vẫn chẳng có thay đổi gì cả. - Nó bước đến đặt tay lên bàn.
- DĨ nhiên, tao đã kêu mọi người giữ lại hết tất cả cho chủ tịch mà.
- Cảm ơn. - Chợt nó thấy một tấm ảnh được đặt trên bàn, đó là tấm ảnh cả gia đình nó chụp chung với nhau, trong tấm ảnh có nó, hắn, ba mẹ hắn và mẹ nó. Tất cả mọi người đều cười rất vui vẻ. Nó cầm tấm ảnh lên nhìn, mỉm cười chua chát rồi quay lại hỏi Thanh Uyên - Là mày đặt nó ở đây à?
- Ừm, chính mẹ mày đã đưa nó cho tao. Mẹ mày muốn mày tha thứ cho hắn.
- Ừm, được rồi. Chuyện đó cứ để sau này hãy nói. - Nó đặt tấm ảnh về chỗ cũ - Bây giờ, tao phiền mày chuẩn bị hồ sơ giúp tao, trong hôm nay tao sẽ qua công ty hắn ký hợp đồng.
- Tao đã chuẩn bị sẵn ày rồi, mày xem có vừa ý không? - Uyên bước đến bàn làm việc của nó cầm lên một tệp hồ sơ.
- Nhanh tay nhỉ? - Nó vừa nói vừa lấy lập từng trang đọc.
- Tất nhiên.
- Được rồi, tốt lắm. Bây giờ, hai người cứ về làm việc của hai người đi, tao sẽ đích thân qua công ty hắn ký hợp đồng.
- Em chắc chứ, Bảo Phương. - Hoàng Bảo là người im lặng nãy giờ lên tiếng.
- Chắc, cũng lâu rồi em không gặp lại anh ấy. - Nó vừa nói vừa bước đến bên cửa sổ.
- Vậy thôi được, em cứ đi nhưng nhớ là phải bình tĩnh đấy.
- Em đã không còn là em của ngày xưa nữa rồi.
- Ừm, vậy tụi anh đi làm việc. - Hoàng Bảo nói rồi nắm tay Thanh Uyên kéo đi.
Nó đứng đó ngắm nhìn những dòng xe đang chạy. Kế hoạch đánh cược tình yêu của nó chỉ mới đi được một nửa đoạn đường, một nửa đoạn đường trước đã được thực hiện trong 6 năm qua bằng cách nó rời xa hắn, còn giờ đây một nửa đoạn đường còn lại sẽ được nó thực hiện bằng cách đột ngột xuất hiện trước mặt hắn với một cái tên và một thân phận khác. Nó sẽ thử xem tình yêu của hắn có thật sự dành cho nó.
Tại công ty hắn.
Cốc...Cốc...Cốc...
- Mời vào. - Tiếng hắn vọng ra.
- Thưa tổng giám đốc, bên công ty " The Rose " vừa gọi điện, họ nói khoảng 30' nữa sẽ có người đến để bàn việc ký kết hợp đồng. Còn đây là bản hợp đồng họ vừa gửi qua. - Thư ký nói.
- Ừm. Cô ra ngoài trước đi.
- Vâng ạ.
Hắn lật từng trang trong bản hợp đồng, hắn nhìn vào người sẽ thực hiện dự án này, đó là chủ tịch của công ty, một nữ doanh nhân trẻ tuổi, tên cô ấy là Mun. Hắn khẽ mỉm cười, hắn lại nhớ đến nó. Hắn không biết giờ này nó đang làm gì, có nhớ đến hắn không hay đã có gia đình của riêng mình. Công ty hắn giờ đã là một tập đoàn lớn mạnh, không còn là công ty ngày nào nữa và theo như hắn biết thì công ty của nó giờ cũng đã trở thành một tập đoàn vô cùng lớn mạnh dưới tay của một nữ doanh nhân nào đó nhưng không ai biết cô ấy là ai. Hắn đã từng cho người điều tra nhưng kết quả tìm về được chỉ là con số 0, hắn luôn tin rằng người đó là nó. Hắn đã tìm mọi cách để có thể biết nó đang ở đâu nhưng tất cả điều vô ích, hắn hỏi mẹ thì bà nói bà không biết, hắn hỏi Thanh Uyên thì cô cũng nói không biết, hắn hỏi Hoàng Bảo thì anh cũng nói là không biết, hắn đành về Bến Tre để cầu xin bà nói cho hắn biết nhưng bà chỉ mỉm cười nhẹ rồi nói:
- Con không cần đi hỏi mọi người nữa, sẽ không ai nói cho con biết đâu. Bây giờ, việc duy nhất con có thể làm đó chính là chờ đợi, nếu con thật sự yêu nó thì con hãy cứ chờ đợi. Nếu hai đứa có duyên thì nhất định sẽ gặp lại.
Và hắn đã nghe lời bà chờ đợi và hắn đã chờ nó 6 năm rồi. Sáu năm đối với mọi người có thể là ngắn nhưng sáu năm đối với hắn lại là một khoảng thời gian vô cùng dài. Sáu năm rồi, hắn sống trong hối hận và đau khổ, sáu năm rồi hắn vẫn luôn chờ đợi nó, sáu năm rồi hắn vẫn nghe theo lời mẹ nó, nếu có duyên thì sẽ gặp lại.
Cốc...Cốc...Cốc...
- Mời vào. - Hắn nói.
- Thưa tổng giám đốc, chủ tịch công ty " The Rose " đã đến. - Thư ký nói.
- Mời cô ấy vào.
- Mời cô vào.
Một cô gái vô cùng xinh đẹp bước vào, khẽ bước đến ghế sofa và ngồi xuống. Hắn đứng dậy bước đến bên cô gái ấy, cô gái đứng dậy và quay lại nhìn hắn. Hắn đứng chết lặng tại chỗ. Hắn không còn dám tin vào mắt mình được nữa, người đang đứng trước mặt hắn giờ đây chính là người mà bất lâu hắn chờ đợi, hắn bước đến ôm lấy nó:
- Bảo Phương, cuối cùng em cũng đã về bên anh rồi.
Nó thoáng bất ngờ trước hành động của hắn như rồi nó lại lạnh lùng nói:
- Xin tổng giám đốc tự trọng giúp, tôi và anh giờ đây đã không còn quan hệ gì nữa rồi. Tôi và anh đã ly hôn rồi nên bây giờ chúng ta chỉ là hai người xa lạ.
Hắn buông nó ra, nhìn nó rồi nói:
- Sau bấy nhiêu năm, em vẫn không thể tha thứ cho lỗi lầm của anh sao?
- Đúng vậy.
- Bảo Phương à, em...
- Vậy thưa tổng giám đốc, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu thảo luận về việc ký kết hợp đồng không?
- Được, mời em ngồi. - Hắn nói rồi đi pha cho hắn một ly cà phê, hắn đặt ly cafe trước mặt nó - Cafe sữa nóng không đường.
- Anh còn nhớ à.
- Những gì về em anh đều nhớ hết tất cả, Bảo Phương à.
- Tôi không có thời gian nói chuyện quá khứ với anh và phiền anh gọi tôi là Mun.
- Được, cô Mun.
- Vậy chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ?
- Tất nhiên.
- Tôi nghĩ chắc anh cũng đã đọc bản hợp đồng rồi chứ, nếu không có gì thì mời anh ký tên vào. - Nó đưa cho hắn một cây bút.
- Được. - Hắn cầm lấy cây bút của nó đưa.
- Mong chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.
- Tất nhiên.
- Nếu đã không còn chuyện gì thì tôi xin phép về trước.
- Anh có thể mời em một bữa cơm chứ?
- Cảm ơn anh nhưng tôi không rảnh.
- Một lần thôi.
- Thôi được.[next]
Chương 27: Đi Dạo.
Hắn dẫn nó đến một quán ăn bên lề đường. Nó thoáng ngạc nhiên, tại sao hắn lại dẫn nó đến đây chứ? Hắn thấy nó cứ đứng nhìn thì vội kéo nó ngồi xuống, cười rồi nói:
- Bây giờ với thân phận hiện tại của em thì anh dẫn em đến đây ăn, em có ngại không?
- Không sao. Dù gì tôi cũng không có thói quen ăn nhà hàng. - Nó lạnh nhạt.
- Anh còn nhớ lần đó là buổi đi chơi đầu tiên của chúng ta, hôm đó em nói đói bụng rồi kéo anh vào quán này ăn. Anh đã nói là đói bụng thì vào nhà hàng ăn tại sao lại đến những quán vỉa hè này. Em còn nhớ lúc đó em đã nói gì không?
- ...
- Em đã nói với anh rằng trên đời này không có mấy ai có đủ tiền mà hằng ngày vào nhà hàng ăn, thậm chí lắm lúc họ còn chẳng có tiền để mua gạo nói chi là phun phí tiền bạc vào nhà hàng, em còn nói với anh thay vì lấy số tiền đó vào nhà hàng thì tại sao chúng ta không đem giúp những người đang nghèo khổ, những người đang không có lấy một hạt gạo để ăn.
- Anh còn nhớ à.
- Anh đã nói rồi, bất cứ những gì về em, anh đều nhớ hết.
- Anh không cần như vậy chứ?
- Anh chỉ muốn một điều là em quay về với anh.
- .....
- Thôi, được rồi. Em vẫn muốn ăn như cũ phải không?
- Ừm.
Hắn nói rồi quay qua cô phục vụ gọi hai tô hủ tiếu. Một lúc sau, cô phục vụ đưa ra hai tô hủ tiếu, hắn với tay lấy hai đôi đũa, hai cái muỗng, bóc một miếng khăn giấy lau chúng rồi đưa ra trước mặt nó một đôi đũa và cái muỗng:
- Của em này.
- Cảm ơn.
- Không cần ngại, việc nên làm thôi.
- Ừm.
Hai người cùng ngồi ăn, cả hai không ai nói với ai câu nào nữa. Ăn xong, nó đứng dậy nói:
- Xong rồi phải không? Tôi về đây.
- Em có thể đi dạo với anh một chút không? Ở đây cũng gần bờ sông mà.
- Anh đừng có voi đòi tiên, tôi đã chấp nhận đi ăn với anh rồi còn gì? - Nó tức giận nói.
- Ăn no mà không vận động sẽ rất dễ béo đó. Chẳng phải em đã nói với anh như thế sao?
- Anh... Thôi được, tôi sẽ đi dạo cùng anh nhưng chỉ một lần này thôi đó.
- Được.
Nói rồi nó cùng hắn đi dọc bờ sông. Hắn đi trước, nó bước theo sau. Hắn vừa đi vừa nói:
- Em có biết không, mỗi lần anh thấy tâm trạng không tốt thì anh lại ra đây đi dạo, hít thở không khí lạnh.
- ...
Đột nhiên hắn dừng lại khiến nó bất ngờ ngã vào người hắn, hắn định đưa tay ôm lấy nó nhưng lại bỏ tay xuống. Nó vội vàng đứng dậy. Hắn lại nói tiếp:
- Và những lúc cảm thấy nhớ em, anh đều ra đây. Em biết anh đến đây làm gì không?
- ...
- Bởi vì nơi đây anh được thả hồn vào mây giống như em, bởi vì nơi đây có những kỷ niệm sâu đậm đối với chúng ta.
- ...
- Bây giờ, anh xin em. Em có thể quay về bên anh được chứ?
- Tôi xin lỗi.
- Không sao, một ngày nào đó em cũng sẽ hiểu được tình cảm của anh dành cho anh thôi. Anh sẽ chờ đợi, anh đã chờ em 6 năm rồi thì anh vẫn có thể chờ tiếp mà.
Hắn nói rồi quay lưng bước đi tiếp, có cũng bước theo. Gió thổi mát rượi, có hai con người đều yêu nhau nhưng đi bên nhau như hai người xa lạ. Hai con người đi bên nhau, hai dòng suy nghĩ, hai trái tim đã và đang rỉ máu nhưng cả hai đều nhau và tất cả đều ấp ủ trong lòng, chẳng ai chịu nói ra.
Hắn đưa nó về nhà. Hắn chở nó đến trước cổng thì dừng lại. Nó bước xuống xe rồi quay lại. Hắn hạ kính xuống, mỉm cười rồi nói:
- Em vào nhà đi. Chúc em ngủ ngon.
- Ừm, anh cũng ngủ ngon.
- Ừm. Mong chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên.
- Ừm.
Nó quay đầu lại bước vào nhà, khi thấy nó đã khuất bóng thì hắn mới lái xe chạy đi.
Chương 28: Nhà Có Trộm.
Nó đẩy cửa bước vào nhà, đưa tay bật công tắc đèn. Nó đứng chết sững tại chỗ. Ngôi nhà thường ngày ngăn nắp, luôn được dọn dẹp thường xuyên giờ đây trở thành một đống hỗn độn, chẳng khác nào bãi rác. Hai tên đàn ông bịch mặt đang ngồi trước mặt nó lục tìm cái gì đó mà theo nó đoán chắc là tiền ( trộm mà, không kiếm tiền chứ kiếm gì? ). Nó nói gần như hét lên:
- Anh là ai? Sao lại vào nhà của tôi?
- Sao bây giờ đại ca? - Một tên hỏi.
- Mày đừng lo, cứ để đó cho tao xử lí. Mày lên lầu tìm tiếp đi. - Tên còn lại nói. Nói rồi, hắn tiến về phía nó, trên tay là một con dao. Còn tên kia thì đã chạy vọt lên lầu.
- Anh muốn làm gì? - Nó vừa nói vừa theo phản xạ lùi lại phía sau. Đến khi nó không còn lùi được nữa vì phía sau là một bức tường, tên đàn ông cầm lấy cằm nó nghiêng qua nghiêng lại rồi nó:
- Nhìn cô em cũng xinh đẹp nhưng có lẽ đúng là " hồng nhan bạc mệnh ", cô em sẽ phải chết sớm rồi. Hôm nay, tôi sẽ cho cô em đi chầu Diêm Vương sớm. - Vừa dứt lời hắn ta giơ con dao lên cao, nhưng...
- Áaaaaaaaa - Hắn ta hét lên, nó đã...giơ thẳng chân đạp một cái thật mạnh vào hạ bộ của hắn.
Nó chạy nhanh ra khỏi chỗ đó, nhanh chóng lấy điện thoại ra nhấn số gọi, nó cũng không biết nó đang gọi cho ai, nó chỉ biết bấm gọi thôi. Đợi một vài giây thì bắt máy:
- Cứu tôi, nhà tôi có trộm.
- ... - Đầu dây bên kia không có hồi âm.
Tên đàn ông đứng dậy cầm con dao, vẻ mặt tức giận tiến đến phía nó:
- Cô nhãi ranh, sao mày dám.
Hắn ta giơ con dao lên cao, nó nhắm tịt mắt lại đợi chờ khi nhát dao đó chém xuống thì cuộc đời của nó sẽ kết thúc tại đây nhưng sau mấy giây mà nó chẳng cảm thấy đau đớn gì cả, nó mở mắt ra thì thấy... hắn và tên đàn ông đánh nhau:
- Mày là ai?
- Tao là ai không quan trọng, điều quan trọng là tao không ày làm hại đến cô ấy, cô ấy là vợ của tao. - Vừa dứt câu, hắn giáng một đòn thật mạnh vào tên đàn ông khiến hắn ngất xỉu. Đột nhiên, nó thấy có cái gì đó sáng lên, tên còn lại đang cầm lấy con dao định đâm hắn, nó chạy lại đẩy hắn ra:
- Quang Bảo, cẩn thận.
Và con dao đó đã đâm vào vai trái của nó, nó ngã xuống đất, hắn chạy lại đỡ lấy nó rồi đứng dậy đánh túi bụi vào tên đàn ông còn lại. Sau khi hắn ta cũng đã ngất, hắn gọi cấp cứu đưa nó đi. Hắn ôm lấy nó, nó dù đã ngất nhưng bên tai vẫn nghe loáng thoáng hắn vẫn cứ đang nói một câu duy nhất:
- Bảo Phương, em nhất định không được có chuyện.
Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ thẳng vào mắt nó. Nó từ từ mở đôi mắt ra, ngồi dậy nó cảm thấy đau dữ dội ở vai trái, nó ôm lấy vai trái rồi đưa đôi mắt nhìn quanh căn phòng, đây chẳng phải là bệnh viện sao, nó nhớ lại tối qua nhà có trộm. Nó nhìn xuống bên cạnh giường mình, nó thoáng ngạc nhiên... hắn đang nằm ngủ ở đó. Nó nghĩ chắc tối qua hắn đã ngồi đây chăm sóc nó suốt đêm nên mới ngủ gậc thế này. Nó nhìn hắn khẽ cười, nó nhìn khuôn mặt hắn, vẫn là khuôn mặt của ngày nào nhưng đã có phần già dặn hơn do thời gian, nó đưa tay vuốt tóc hắn, vẫn là mái tóc ấy, mái tóc mát rượi mà nó rất vùi mặt vào. Hắn đột nhiên hắn nheo nheo mắt, nó rụt tay lại. Hắn tù từ mở mắt ra rồi quay lên nhìn nó:
- Em tỉnh rồi à?
- Ừm.
- Em có thấy khó chịu ở đâu không?
- Không.
- Vậy thì tốt, để anh gọi cho Thanh Uyên đến đây.
- Ừm. À, anh có thể cho tôi hỏi một câu được không?
- Em cứ nói.
- Tại sao hôm qua anh lại đến cứu tôi, chẳng phải anh đã về rồi sao?
- Vậy em có thể cho anh hỏi là tại sao em lại gọi cho anh rồi cứ kêu cứu tôi?
- Gọi cho anh?
- Nếu em không tin thì tự mà xem đi. - Hắn cầm lấy cái điện thoại đang đặt trên bàn đưa cho nó. Nó mở ra xem, ngày hôm qua khi quá gấp, nó đã vội vã bấm một dãy số mà nó đã xóa cách đây 6 năm nhưng dãy số ấy vẫn không thể thoát ra khỏi trí nhớ nó. - Tôi xin lỗi. Nhưng anh vẫn còn xài số đó.
- Ừm, anh vẫn còn xài vì anh vẫn mong muốn một ngày nào đó em sẽ gọi cho anh.
- ... - Nó không trả lời.
- Vậy bây giờ anh cũng sẽ hỏi em một câu.
- Anh cứ nói.
- Tại sao hôm qua em lại đỡ nhát dao đó giúp anh?
- Tại...
- ... - Hắn vẫn im lặng đợi câu trả lời của nó.
- Tại tôi không muốn nợ anh thêm nữa, anh đã cứu tôi rồi.
- Ừm, ra vậy. Vậy thôi anh đi gọi cho Thanh Uyên rồi đi mua cho em chút đồ ăn luôn.
- Ừm.
Nói rồi, hắn cầm điện thoại bước ra khỏi phòng. Chỉ còn lại một mình nó trong căn phòng, một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi, nó khẽ nói:
- Em đã nói dối. Em đỡ nhát dao đó giúp anh vì em không muốn anh bị thương, em không muốn anh chịu bất kì một tổn thương nào, hãy cứ để những đau thương cho em gánh chịu.[next]
Chương 29: Sao Không Một Lần Thử Tha Thứ Cho Nhau.
Sau 15', hắn quay về với một túi đồ ăn trên tay. Hắn tiến đến bàn đổ cháo ra rồi đưa cho nó, hắn nói nhẹ nhàng:
- Ăn đi, ăn xong rồi uống thuốc.
- Sao lại là cháo, tôi không muốn ăn cháo đâu. - Nó nhăn mặt.
- Nhưng anh chỉ biết mua cháo cho người bệnh thôi. - Hắn ngây thơ nói.
- Thôi, được rồi. Tôi ăn. - Nó bật cười rồi giựt lấy tô cháo trong tay hắn.
- Có cần anh đút không?
- Không cần.
- Nhưng vai em đang đau mà.
- Không sao, tôi chịu được.
- Được không?
- Được. - Nó gằn từng chữ.
- Ừm, vậy thì thôi. - Hắn bỉu môi khiến nó bất giác bật cười khiến nó bị...sặc cháo. Hắn vội vàng cầm lấy tô cháo đặt xuống rồi đưa cho nó một ly nước, nó cầm ly nước uống một hơi. - Em thấy tốt hơn chưa?
- Ổn rồi, cảm ơn anh. Tôi không ăn nữa đâu, đưa thuốc cho tôi.
- Nhưng em mới ăn được có mấy muỗng mà.
- Tôi không muốn ăn nữa, ngán lắm. Đưa thuốc cho tôi đi.
- Ừm, được rồi.
Hắn nói rồi lấy thuốc đưa cho nó. Cùng lúc đó, cánh cửa đột nhiên được đẩy ra, Thanh Uyên, Hoàng Bảo còn có cả Đăng Duy và Ngọc Lam bước vào. Đăng Duy thấy nó thì vội chạy đến đẩy hắn sang một bên, hỏi tới tấp:
- Em thấy sao rồi, Mun? Có thấy đau ở đâu? Em đã ăn gì chưa? Uống thuốc chưa? Bác sĩ nói em có sao không?...
Hàng loạt câu hỏi cứ thế chạy ra khỏi miệng Đăng Duy khiến tất cả mọi người ở đó đều phải đau đầu và nó cũng không ngoại lệ, đầu nó cứ xoay vòng vòng, nó vội nói:
- Anh từ từ, em sao có thể trả lời được.
- À, anh xin lỗi.
- Bác sĩ nói em không sao, ngày mai có thể xuất viện. Em cũng vừa ăn cháo và uống thuốc rồi, hiện tại em đang cảm thấy rất khỏe, vô cùng khỏe nữa là đằng khác.
Tất cả mọi người đều phải bật cười bởi câu trả lời của nó. Hắn thấy người tên Đăng Duy này có vẻ đang thích nó, hắn nghĩ nếu nó cũng yêu Đăng Duy thì hắn sẽ cho chúc phúc cho hai người bởi có lẽ hắn đã không còn tư cách để nó yêu nữa, để nó tin cậy mà giao cuộc đời cho hắn, hắn đã gây ra cho nó quá nhiều nỗi đau, hắn đã có lỗi với nó rất nhiều và có lẽ hắn sẽ không bao giờ trả hết được những gì hắn nợ nó, hắn quả thật đúng là một người chồng tồi, một người chồng không đáng để yêu, một người chống quá nhu nhược khi đã dễ dàng hiểu lầm nó như vậy mà không chịu điều tra rõ ràng. Hắn nói:
- Thôi, bây giờ mọi người cũng đến rồi, tôi về trước. Mun, anh về trước, chờ em khỏe lại thì chúng ta có thể bàn tiếp về việc hợp đồng.
- Ừm. - Nó nói.
Thanh Uyên nhìn qua Hoàng Bảo, anh nói:
- Để tôi tiễn anh, Quang Bảo.
- Ừm, cảm ơn.
Nói rồi, hắn và Hoàng Bảo bước ra khỏi phòng bệnh. Khi cánh cửa phòng khép lại, hắn nói:
- Anh có chuyện gì muốn nói với tôi?
- Đúng là tổng giám đốc tập đoàn, rất thông minh. - Hoàng Bảo vừa cười vừa nói.
- Anh muốn nói gì?
- Chúng ta ra băng đá bên ngoài ngồi đi.
- Ừm.
Hai người đi ra băng đá, vừa ngồi xuống, hắn đã vội nói:
- Anh có chuyện gì?
- Anh đừng vội, tôi chỉ muốn hỏi anh là anh còn yêu Bảo Phương không?
- Sao anh lại hỏi vậy?
- Nếu anh còn yêu thì hãy cướp nó về đi, đừng để nó đi theo người khác rồi lại hối hận.
- Ý anh là anh chàng Đăng Duy lúc nãy.
- Ừm.
- Tôi dù có yêu thì cô ấy cũng chẳng chịu về với tôi.
- Sao anh biết nó không chịu về với anh?
- Vì cô ấy đã không còn yêu tôi.
- Sao anh lại dám chắc như vậy, lỡ đâu nó đang chờ đợi anh thì sao, lỡ đâu nó vẫn còn rất yêu anh thì sao.
- Tôi nghĩ không có chuyện đó đâu.
- Anh đừng bi quan như vậy, hãy thử một lần, biết đâu lại thành công còn không thì như mình đang tâm sự với bạn thân đi.
- Ừm.
Về phía nó, sau khi hai anh chàng tên Bảo đi thì Duy và Lam ở lại một lát rồi cũng ra về, Thanh Uyên nói:
- Hôm qua, mày đã đỡ nhát dao đó cho Quang Bảo sao?
- Ừm, Quang Bảo nói với mình?
- Ừm, mày đỡ nhát dao đó cho hắn chứng tỏ mày vẫn còn yêu hắn.
- Không.
- Mày đừng nói dối, mày không qua được mặt tao đâu.
- ...
- Sau mày không thử một lần nói với hắn đi, tao nghĩ cuộc đánh cược tình yêu của mày cũng nên dựng lại được rồi đó.
- Ừm, nhưng trước tiên tao sẽ giải quyết chuyện của Ngọc Lam và Đăng Duy đã.
- Ừm, tùy mày nhưng đến khi mất anh ấy thì đừng hối hận.
Hắn về nhà, đi lên phòng dựa đầu vào tường suy nghĩ về những gì mà Hoàng Bảo đã nói. Tại một căn phòng khác cũng có một người như vậy. Hai con người ấy ở hai nơi, một dòng suy nghĩ, một tình cảm nhưng tất cả chỉ trong thầm lặng, chẳng ai chịu nói ra để rồi cả hai đều đau khổ, đều khóc, đều sống như những cái xác không hồn.
Chương 30: Xuất Viện.
Mới đây, nó đã nằm viện được 2 ngày rồi. Hôm nay, nó sẽ được xuất viện. Từ sáng, Thanh Uyên, Hoàng Bảo còn có cả Đăng Duy và Ngọc Lam đến để giúp nó thu dọn đồ đạc. Nó thu dọn đồ mà mắt thì cứ nhìn về phía cửa mãi, nó đang ngóng hắn đến nhưng đợi mãi mà vẫn chẳng thấy. Nó thầm tự nhủ với mình rằng hắn sẽ không đến nhưng đôi mắt chốc chốc lại nhìn về phía cửa rồi lại thất vọng quay vào. Nhìn những hành động của nó thì hiện bốn người còn lại đang có những dòng suy nghĩ khác nhau, Thanh Uyên và Hoàng Bảo thì đang thầm trách hắn tại sao lại không đến đón nó, Đăng Duy thì đang thầm vui mừng trong lòng còn Ngọc Lam lại có một cảm giác buồn man mác, cô thấy trên nét mặt Đăng Duy là sự vui mừng khôn siết khi hắn đã không đến, cô biết Duy đã thầm yêu Mun từ rất lâu nhưng cô lại không thể ngừng yêu Duy, tình cảm của cô chỉ ngày càng lún sâu thêm. Thanh Uyên lên tiếng cắt đứt sự im lặng:
- Mun, xong rồi. Bây giờ, chúng ta về nhà thôi.
- Ừm.
Nói rồi, nó cùng mọi người rời khỏi bệnh viện. Vừa đến cổng bệnh viện, nó nói:
- Mọi người về trước đi. Em đến đây một lát đã.
- Nhưng mày vừa mới xuất viện mà. - Thanh Uyên nói.
- Đúng đó, em mới vừa khỏe lại đừng nên đi lung tung. - Hoàng Bảo nói.
- Không sao, em đến đây một lát thôi, mọi người về trước đi.
- Nhưng Mun à, em muốn đi đâu. - Đăng Duy hỏi.
- Em chỉ muốn đi dạo một lát thôi.
- Nhưng...
- Không sao đâu, em chỉ là đi dạo một lát thôi mà với lại em cũng đâu có đi một mình.
- Em/ Mày đi với ai. - Cả ba người đồng thanh trừ Ngọc Lam (cô nàng này ít nói nhở)
- Em đi cùng Ngọc Lam.
- Hả? Với mình?
- Ừm, chẳng phải chúng ta đã hẹn trước rồi sao. - Nó nháy mắt.
- À, ừm. - Lam dù hơi ngạc nhiên nhưng vẫn hùa theo nó.
- Vậy mọi người yên tâm rồi chứ, em đi với Ngọc Lam.
- Ừm, nhưng mày đừng làm gì quá sức nha. - Uyên nói.
- Ừm.
- Vậy tụi anh về trước. - Hoàng Bảo nói.
- Ừm.
Nói rồi, cả ba người cùng nhau đi về chỉ còn lại Lam và nó. Lam hỏi:
- Bạn có chuyện gì muốn nói với mình sao?
- Ừm, bạn đợi một lát, mình gọi xe cái đã. - Nó vừa nói vừa lấy điện thoại gọi cho thư ký.
- Alo, chủ tịch. - Đầu dây bên kia nói.
- Cô mang cho tôi một chiếc xe hơi đến bệnh viện ngay.
- Dạ, vâng.
Sau khoảng 5', một chiếc xe hơi màu trắng đã đậu trước mặt nó và Lam. Nó bước đến và nói:
- Rồi, cô có thể về.
- Vâng thưa chủ tịch. - Cô thư ký nói rồi bước lên một chiếc xe hơi khác.
Nó mở cửa xe bước vào rồi quay qua Lam nói:
- Bạn lên xe đi.
- À, ừm.
Nó chở Lam đến một quán cafe với cái tên " Khoảng Lặng ", nó mở cửa bước vào và quán y như là cái tên của nó, tất cả đều là một không gian yên tĩnh, những bản nhạc không lời được bật lên nhẹ nhàng. Nó chọn một bàn gần cửa sổ ngồi xuống rồi hỏi Lam:
- Bạn muốn uống gì?
- Cho mình một ly cam vắt là được.
- Anh cho tôi một ly cam vắt và một tách cà phê nóng. - Nó quay qua nói với anh bồi bàn.
- Bạn có chuyện gì muốn nói với mình vậy?
- Bạn đợi có nước đi.
Sau 5', một ly cam vắt và một tách cà phê được bưng ra. Lam nói:
- Bạn nói đi.
- Mình muốn hỏi bạn là bạn có yêu Đăng Duy không?
- Sao bạn lại hỏi vậy?
- Thì bạn cứ trả lời mình trước đi.
- Chắc bạn cũng đã biết câu trả lời rồi mà.
- Vậy là có.
-....
- Im lặng là đồng ý. Vậy tại sao bạn không nói với anh ấy?
- Vì...
- Vì sao?
- Vì anh ấy không yêu mình mà người anh ấy yêu là...
- Là mình đúng không?
- Ừm, bạn cũng biết mà, sao bạn không đáp lại tình cảm của anh ấy?
- Vì mình không yêu anh ấy, quá khứ của mình bạn biết mà.
- Ừm.
- Sao bạn không một lần thử nói cho anh ấy hết tình cảm của mình.
- Mình không làm được đâu.
- Sao bạn biết mình không làm được, nếu bạn chấp nhận mình sẽ giúp bạn một tay.
- Nhưng...
- Không nhưng với nhị gì cả, mình sẽ giúp bạn.
-...
-...
Sau khi đưa Lam về nhà, nó chạy xe ra bờ sông ngắm cảnh. Nó đi đến đến ghế đá và ngồi xuống, nó lại nhớ đến hắn, nó lại nhớ đến những lời Thanh Uyên đã nói hôm qua. Và bên một chiếc ghế đá cách đó không xa cũng có một chàng trai đang ngồi đấy, hắn cũng có một tâm trạng y như nó, hắn nhớ đến nó và cả những lời Hoàng Bảo đã nói ngày hôm qua. Đột nhiên, cả hai cùng đứng dậy rồi quay lại đối diện nhau, nó và hắn đều thoáng ngạc nhiên nhưng rồi cả hai lại thật bình tĩnh đi lướt qua nhau như chưa từng quen biết.